Những người trở thành kẻ phản bội thường không có xương quá cứng, Ishihara chắc chắn không ngoại lệ.
Nỗi kinh hoàng giữa sự sống và cái chết khiến hắn hoàn toàn suy sụp. Nhìn thấy nụ cười như ma quỷ của Otomo, Ishihara không chút do dự quỳ xuống.
“Đã lâu không gặp, Otomo-kun.”
Ngay cả khi quỳ xuống đất, đôi chân của hắn vẫn không ngừng run rẩy.
“Ngươi vẫn còn nhát gan như vậy, còn nhớ lời ta nói với ngươi không?”
Otomo bước tới trước mặt Ishihara, vuốt tóc hắn như vuốt ve một con chó: “Nếu phạm sai lầm thì phải trả giá.”
“Đại ca, bây giờ ta có tiền, ta có thể cho ngươi toàn bộ cổ phiếu cùng tiền mặt, xin ngươi tha thứ cho ta…”
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán Ishihara. Hắn ở bên cạnh Otomo nhiều năm như vậy, hơn ai hết hắn biết rõ ông chủ của mình tàn nhẫn đến mức nào. Hiện tại, hắn đang hy sinh mọi thứ để cứu lấy mạng sống của mình.
“Ngươi còn gọi ta là đại ca?”
Otomo nhếch miệng.
“Việc ngươi yêu cầu ta lúc đó rất phức tạp, ta buộc phải…”
“Làm bất cứ chuyện gì?”
Otomo lên tiếng: “Ta muốn tất cả thông tin về sự thông đồng giữa hội Sanno với chính quyền và tất cả dữ liệu tài chính của bọn hắn, ngươi có thể làm được không?”
“Có thể.”
Ishihara gật đầu: “Bây giờ ta phụ trách toàn bộ hoạt động kinh doanh của hội Sanno, ta biết chính xác cách giao dịch của Kato với các đại nhân vật.”
Lúc này, một mùi lạ tràn ngập văn phòng của Ishihara. Nam nhân vốn chiếm vị trí thứ hai trong hội Sanno đã sợ tè ra quần.
Ishihara không còn quan tâm đến thể diện của mình nữa. Hắn bò đến chỗ két sắt, lấy tất cả tài liệu ra, sau đó bò lại chân Otomo.
Một vết ướt để lại trên sàn nhà màu trắng như tuyết lẫn màu đỏ sẫm.
“Ngươi mãi là người thông minh.”
Otomo lấy bút ghi âm ra, nghiêm túc nhìn Ishihara: “Ngươi quản lý hội Sanno quả thật không tệ. Ngươi nói cho ta tất cả những điều ngươi biết về cách đối phó với đám người trong quan trường kia đi.”
“Vâng.”
Ishihara gật đầu.
…
Thời gian trôi qua, Ishihara vẫn không ngừng kể lại. Otomo lắng nghe những gì hắn nói, vẻ mặt có chút vi diệu.
Từ miệng Ishihara, hắn nghe không dưới hai cái tên đại nhân vật. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với nhân viên cấp dưới, nhưng Otomo không thể không thừa nhận Ishihara đã phát huy hết tài năng của mình trong hội Sanno.
“Đại ca Otomo, đây là tất cả những tin tức mà ngươi muốn.”
Ishihara trân trọng đưa chiếc bút ghi âm cho Otomo: “Tài sản của ta không có ở đây. Cho nên ta cần ngươi đi cùng ta để lấy. Ta cam đoan ngươi sẽ kinh ngạc vì số tiền đó.”
Có thể nói nỗi sợ chết đã hoàn toàn đè bẹp Ishihara. Hiện tại hắn không có tâm tư giở trò gian.
“Thứ cứu mạng ngươi không phải số tiền này.”
Otomo tỏ vẻ nghiêm nghị giơ chiếc bút ghi âm trong tay về phía Ishihara: “Đó là mạng lưới các mối quan hệ mà ngươi đã xây dựng trong nhiều năm. Những thứ này có lẽ sẽ rất hữu dụng với một đại nhân vật.”
Ishihara vừa mừng như điên vừa có chút không dám tin. Bởi vì theo hiểu biết của hắn, mặc dù Otomo là một người giỏi giết người nhưng lại là một mãng phu khi nói đến những âm mưu hay cách kiếm lợi!
“Không cần giết hắn, dẫn hắn đi.”
Otomo ngăn Mizuno đang dí súng vào đầu Ishihara định bóp cò: “Bây giờ chúng ta phục vụ cho Tô tiên sinh. Năng lực của hắn rất có ích với Tô tiên sinh.”
Mizuno không nhúc nhích, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tên gia hỏa trung thành với Otomo làm trái ý Otomo.
“Ta nói dẫn hắn đi.”
Otomo nheo mắt nói.
“Furuto, Kato…”
Hốc mắt Mizuno hơi đỏ lên, tay cầm súng vẫn còn đang run rẩy: “Hơn ba mươi anh em đã chết trong tay hắn. Bây giờ ông chủ ngươi muốn thả hắn?”
“Khốn kiếp.”
Vẻ mặt Otomo càng thêm nghiêm túc: “Ta đã nói hắn có ích với Tô tiên sinh. Nếu chúng ta muốn lấy lại mọi thứ, nhất định phải xuất phát từ đại cục.”
Cuối cùng, Mizuno run rẩy buông vũ khí xuống, cả nhóm nhanh chóng biến mất trong màn đêm, chỉ để lại những xác chết tràn ngập mùi rỉ sét trên mặt đất.
…
Tô Bình Nam và Đỗ Cửu trải qua một ngày nhàn nhã, nhưng khác chuyến du lịch của người thường, ngoài việc đến thăm vài ngôi chùa như một chuyến tham quan nhanh, nam nhân này đã đến một đền thờ mà cả Hạ quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đỗ Thạch sẽ nhớ mãi vẻ mặt hôm nay của ông chủ.
Nam nhân đứng bên ngoài điện thờ nhìn những hình chạm khắc hoa cúc tượng trưng cho hoàng thất hoa anh đào hồi lâu. Lúc đó, hướng dẫn viên du lịch mà bọn hắn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê còn cố ý mời Tô Bình Nam vào cúng bái.
Tô Bình Nam từ chối, vẻ mặt lạnh lùng như đao trong gió lạnh, khiến hướng dẫn viên du lịch luôn thao thao bất tuyệt đành sáng suốt ngậm miệng lại.
“Chỉ là một nơi tâm linh thôi mà. Đám ác linh đó có xứng để ta vào bái lạy không?”
Tô Bình Nam hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt xung quanh, lớn tiếng trả lời bằng tiếng Nhật.
Vẻ mặt của hướng dẫn viên du lịch có chút khó coi, nhưng cảm giác áp lực từ nam nhân giống như sư tử khiến hắn kìm nén rất tốt cơn tức giận trong lòng.
Không biết vì sao Đỗ Thạch đột nhiên cảm thấy tinh thần của Tô Bình Nam có chút sa sút.
Hắn phất tay đuổi nam nhân khiến mình cảm thấy chán ghét, quay người nói với Đỗ Thạch: “Chúng ta sớm muộn gì cũng ra nước ngoài, nhưng ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ máu của ngươi màu gì.”
Đỗ Thạch đầu óc đơn giản chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Tô Bình Nam nhìn biểu hiện của Đỗ Thạch, bỗng nhiên mỉm cười. Tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến tất cả mọi người đang cực kỳ trang nghiêm trên quảng trường đều tập trung ánh mắt vào Tô Bình Nam.
Có lẽ là trùng hợp, vừa rồi thời tiết không có gió giờ bỗng nhiên nổi gió, nụ cười điên cuồng trong gió của nam nhân khiến hướng dẫn viên bên cạnh đột nhiên rùng mình.