Cuối cùng cũng đến mục tiêu.
Một trạm thu gom rác thải bị bỏ hoang, có vẻ như đã được chuyển đổi thành nơi trú ẩn chống động đất, có hình hộp, hơi giống những thứ còn sót lại từ nơi trú ẩn máy bay của Hạ quốc ở thành phố Xuyên.
Đèn của trạm thu gom rác lờ mờ. Tô Bình Nam đứng trong mưa, Đỗ Thạch cầm dù đứng sau lưng hắn, Otomo và những người khác đều ở đây.
“Tối hôm nay, mưa sẽ rất lớn.”
Tô Bình Nam vẫy tay với Văn Tiểu Địch vẻ mặt ngơ ngác: “Suy nghĩ hồi lâu, ta quyết định gọi ngươi đến để nói cho ngươi sau khi tiếp nhận vị trí hiện tại, ngươi cần phải biết những gì.”
Văn Tiểu Địch ngoan ngoãn đứng bên cạnh nam nhân. Lập tức có một người trong tổ chức Otomo che dù cho nàng.
Quy tắc cấp trên cấp dưới của đất nước hoa anh đào rất nghiêm khắc, khiến biểu hiện của hán tử che dù cho Văn Tiểu Địch vô cùng cung kính, hắn cố gắng nghiêng về phía trước, che hết nước mưa trên đỉnh đầu Văn Tiểu Địch.
“Có chuyện gì cần phải rõ ràng sao?”
Nữ hài đặt câu hỏi. Văn Tiểu Địch cho rằng nàng đã hiểu Cẩm Tú cũng như quyền lực mà mình tiếp nhận.
“Sắc màu rực rỡ mới có thể che lấp bóng tối thâm trầm.”
Tô Bình Nam mỉm cười trả lời: “Ngươi là đóa hoa trong nhà kính nhưng lại lựa chọn đối mặt với sự tàn nhẫn của thế giới này. Cho nên ta muốn ngươi nhanh chóng thích ứng.”
Nam nhân chỉ vào một góc trạm thu gom rác. Nữ hài nhìn theo hướng Tô Bình Nam chỉ. Nếu không phải cơ thể của đối phương đang run rẩy, nữ hài thậm chí sẽ cho rằng đây là một người chết.
“Sáng nay, ngươi đã chuyển ba mươi triệu từ tài khoản nước ngoài của mình sang cho tổ chức Otomo. Ngươi có biết số tiền này được sử dụng trực tiếp nhất vào việc gì không?”
Nữ hài gật đầu.
“Tổ chức Otomo cần mở rộng và cần hỗ trợ vốn về mọi mặt.”
Nghe nữ hài trả lời xong, Tô Bình Nam gật đầu.
“Đúng vậy, nhưng ngươi có biết nó biểu hiện cụ thể ở đâu không?”
Nam nhân tiếp tục hỏi.
Văn Tiểu Địch lắc đầu.
“Otomo là một tổ chức bạo lực. Dưới trật tự cố hữu, sự mở rộng của bọn hắn không chỉ cần mượn sức lôi kéo.”
Gương mặt nhìn nghiêng của nam nhân dưới ánh trăng trông đặc biệt sắc bén: “Mà còn…”
“Giết người.”
Tô Bình Nam đã vén lên sự thật ẩn giấu dưới những lời nói đơn giản...
Văn Tiểu Địch im lặng.
Thật lâu sau, nữ hài lên tiếng: “Tài phú có thể khống chế bọn hắn.”
“Phân chia quyền lực đã thành lập hơn mười năm, trở thành quy tắc mặc định ở Kyoto này rồi.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Bất kỳ quy tắc nào bị phá vỡ, sự việc sẽ không còn sóng êm gió lặng. Ta không ngây thơ như vậy đâu.”
Nụ cười của nam nhân rất tùy tiện: “Cắt đứt tài lộ của người khác giống như giết ba mẹ của bọn hắn vậy. Làm việc thì phải làm cho tuyệt đối.”
Có lẽ chuyến đi hôm nay tới đến đền thờ đã khơi dậy tính bạo lực bị đè nén của Tô Bình Nam.
“Tô tổng, ngươi gọi ta đến đây là muốn ta nhìn thấy sự tàn nhẫn và tăm tối của thế giới này, cũng là một khảo nghiệm sao?”
Nữ hài im lặng ngẩng đầu: “Cho dù ngươi có xuống địa ngục, ta cũng sẽ đi theo ngươi.”
Động tác hút thuốc của Tô Bình Nam hơi khựng lại, nhưng hắn không trả lời mà chỉ gật đầu.
…
Mặc dù Ishihara quỳ suốt buổi không hiểu tiếng Hạ quốc, nhưng ánh mắt của hắn không hề rời khỏi Tô Bình Nam.
Ishihara đủ thông minh để biết rằng hắn có cơ hội sống sót hay không phụ thuộc vào nam nhân kia.
Là người cố vấn của tổ chức, Ishihara có đôi mắt rất chuẩn xác.
Dù rất sợ hãi nhưng Ishihara vẫn nhìn ra Tô Bình Nam có quyền lên tiếng tuyệt đối ở tổ chức Otomo.
Ai có thể khiến Otomo độc ác và đáng sợ phải ngoan ngoãn như vậy?
Nỗi sợ hãi Otomo đã khắc sâu vào xương tủy của Ishihara. Hiện tại, mặc dù Tô Bình Nam không nhìn hắn nhưng hắn vẫn sợ vỡ mật.
Một số người sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại.
Khi Ishihara thấy cuộc nói chuyện giữa Tô Bình Nam và Văn Tiểu Địch ngừng lại, hắn đột nhiên bộc phát sức mạnh khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
Hắn bò như bay về phía Tô Bình Nam. Nên biết rằng hắn đang bị trói vào một thùng sắt bỏ đi nặng một trăm ký!
Tô Bình Nam giật mình.
Hắn không ngờ một nam nhân gầy yếu như vậy lại có thể kéo gần một trăm ký bò nhanh như thế.
“Xin ngươi hãy tha thứ cho ta.”
Trán Ishihara đập mạnh xuống đất phát ra âm thanh nặng nề. Nhìn lại mới thấy tên này đã dùng bao nhiêu sức lực.
“Ta là Hideto Ishihara, ta có thể làm rất nhiều việc cho ngươi. Ta đã thiết lập được nhiều mối quan hệ ở chốn quan trường. Ta có thể bán toàn bộ hội Sanno cho ngươi…”
Tốc độ nói chuyện của người Đông Doanh rất nhanh. Bây giờ, Ishihara vì bảo toàn mạng sống nên tăng tốc độ nói đến cực hạn. Điều này khiến cho Văn Tiểu Địch ở bên cạnh cảm thấy tên này không đi làm người dẫn chương trình thì thật đáng tiếc.
“Tại sao ngươi lại dẫn hắn đến gặp ta?”
Tô Bình Nam khoát tay với Ishihara, ra hiệu hắn ngừng nói. Sau đó nam nhân quay sang nhìn Otomo.
“Hắn không nói láo.”
Otomo đến trước mặt Tô Bình Nam, khom người nói: “Ta biết Tô tiên sinh không thỏa mãn với một tổ chức Otomo nhỏ bé. Ngươi này sẽ giúp cho ngươi rất nhiều.”
“Ishihara vốn là phản đồ của tổ chức Otomo mà.”
Tô Bình Nam rõ ràng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho tổ chức Otomo. Hắn vừa mở miệng đã nói ra tên của Ishihara: “Trước kia có rất nhiều người vào sinh ra tử với ngươi chết trong tay hắn, ngươi cam tâm để hắn sống sao?”
“Otomo không còn là Otomo kể từ khi hắn cắt đứt ngón tay của mình.”
Otomo không đứng thẳng dậy: “Tất nhiên phải đặt lợi ích của chủ nhân lên hàng đầu.”
Tô Bình Nam nheo mắt nhìn Mizuno bên cạnh: “Ý ngươi thế nào?”
“Xin ngươi giết hắn.”
Mizuno vốn không đủ tư cách chủ động lên tiếng trong những trường hợp như vậy, nên dù mặt tái đi vì tức giận, hắn vẫn im lặng.
Bây giờ Tô Bình Nam hỏi ý kiến của hắn, hắn cúi đầu đưa ra câu trả lời gần như không cần suy nghĩ.