“Khốn kiếp.”
Otomo ở một bên tức giận hét lên: “Ngươi còn không chặt tay tạ tội? Từ khi nào đến phiên ngươi lên tiếng trước mặt Tô tiên sinh.”
“Thôi.”
Tô Bình Nam quát lớn khiến Otomo câm miệng.
“Ta không thể chịu được việc Ishihara còn sống. Vì ta không thể đối mặt với tất cả những người đã chết.” Mizuno kích động hét lên, rút súng ra chĩa vào đầu mình.
“Tô tiên sinh, ta có thể dùng mạng của mình để bồi tội. Xin ngươi giết chết hắn.”
Rõ ràng Mizuno ghét Ishihara đến mức sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình còn hơn cho kẻ phản bội này sống.
“Bỏ súng xuống.”
Giọng nói của Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng: “Ta sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ sự uy hiếp nào đối với quyết định của mình.”
Nam nhân nhìn thấy ý chí muốn chết trong mắt Mizuno. Hắn biết tên gia hỏa này không phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Điều này khiến cho Tô Bình Nam trong thâm tâm vẫn là một tên xã hội đen cổ điển cảm thấy tôn trọng con người nhỏ bé mà trước đây hắn không để ý.
Bản đồ của tập đoàn Cẩm Tú ngày càng lớn. Nhiều khi bọn hắn đạt được nhiều thứ bằng cách dựa vào sức mạnh của mình. Vì vậy ở giai đoạn này, Tô Bình Nam cho rằng lòng trung thành quan trọng hơn năng lực!
Môi Mizuno run run, trong lòng tức giận muốn bóp cò, nhưng đôi mắt sắc bén của Tô Bình Nam đã ngăn cơn xúc động của hắn.
Loại người như Tô tiên sinh sẽ không thỏa hiệp.
Cuối cùng, Mizuno thở dài đặt vũ khí trên tay xuống, nhưng sự sống trong mắt hắn không còn nữa.
“Ta thực sự cần một người như ngươi để giúp ta mở ra cục diện.”
Tô Bình Nam nói với Ishihara đang xụi lơ. Nội dung lời nói khiến Ishihara mừng như điên.
“Nhưng ta lại càng chán ghét hành vi của ngươi.”
Lời nói tiếp theo của Tô Bình Nam lại khiến trái tim Ishihara tuyệt vọng lần nữa.
“Ngươi đã quá coi thường ta.”
Nam nhân gay gắt nói: “Ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái lòng mình.”
Nói xong, nam nhân bước đến trước mặt Otomo, vỗ vai đối phương: “Ta thường nói với mọi người một câu, ta sẽ không một tướng công thành vạn cốt khô.”
Otomo khom người.
Nam nhân chậm rãi đi đến trước mặt Mizuno, nhìn từ trên xuống rồi bất ngờ rút điếu xì gà ném về phía đối phương đang ngơ ngác.
“Mùi vị không tệ, nếm thử đi.”
Tô Bình Nam phớt lờ Mizuno đang luống cuống, bước đi trong mưa dưới cây dù của Đỗ Thạch.
“Ngươi cứ làm chuyện mà ngươi muốn làm. Ngày mai đến gặp ta.”
…
“Ngươi cứ làm chuyện ngươi muốn làm. Ngày mai đến gặp ta.”
Tô Bình Nam đã biến mất trong mưa, nhưng những lời hắn nói vẫn vang vọng bên tai Mizuno.
“Ngươi cứ giữ điếu xì gà này đi.”
Otomo vỗ vai Mizuno: “Đầu óc của ngươi vẫn ngu xuẩn như trước đây, nhưng phẩm chất của ngươi lại giúp ngươi nghênh đón cơ hội tốt nhất. Tương lai ngươi sẽ hiểu điều này đại diện cho cái gì.”
Mizuno ngốc nghếch gật đầu.
Otomo lấy lưỡi dao sắc bén ở thắt lưng ra đặt vào tay Mizuno, bĩu môi nói với Ishihara: “Đừng dùng súng, không cho hắn chết một cách sảng khoái.”
“Vâng.”
Đôi mắt của Mizuno đỏ hoe, sau khi cầm lấy lưỡi dao sắc bén, hắn nở một nụ cười hung dữ như một bóng ma với Ishihara đang gục xuống.
Đêm đó, nhiều người vô gia cư gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, những tiếng thét chói tai trong bóng tối khiến bọn hắn rùng mình.
…
Vì Otomo dám giết Ishihara nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với đòn phản công mạnh mẽ của hội Sanno.
Với phong cách làm việc của Otomo, vì đã xé bỏ lớp mặt nạ che đậy, hắn chắc chắn sẽ phát huy thật tốt bốn chữ Phong Lâm Hỏa Sơn.
Ba giờ sáng.
Hai chiếc ô tô màu đen lái vào một khu dân cư nằm trên đường phía Tây quận Arakawa trong đêm tối. Bảy tám hán tử mặc vest đen nối đuôi nhau nhảy xuống xe, bao vây Kataoka đang chờ đợi dưới bức tường của khu dân cư.
Cảnh sát Kataoka không hề hoảng sợ mà tỏ ra bất mãn nhìn Otomo vì đã đưa nhiều người đến cuộc hẹn như vậy.
“Chuyện của Ishihara là do ngươi làm phải không?”
Hội Sanno đã xảy ra một vụ nổ. Kataoka, người rất thân thiết với yakuza đương nhiên nhận được tin tức ngay.
“Chỉ là giết kẻ phản bội, đó không phải là điều mà ngươi và hội Hanabishi muốn thấy sao?”
Otomo lạnh lùng đáp lại bằng giọng đánh lưỡi đặc trưng của xứ sở hoa anh đào: “Ta nhớ ngươi vẫn luôn dùng kính ngữ với ta. Bây giờ ngươi cảm thấy ta không còn giá trị lợi dụng sao?"
Sắc mặt Kataoka có chút khó coi nhưng vẫn cung kính khom người: “Mong ngươi tha thứ.”
“Ta muốn đánh bại bốn tổ chức bạo lực hội Sanno.”
Otomo cũng khom người, sau đó nói với giọng điệu kiên quyết lạ thường: “Ta đến gặp ngươi trễ như thế này cũng vì động tĩnh sẽ rất lớn. Cho nên ta muốn chào hỏi ngươi trước, hơn nữa ta cần mượn một số tay súng của Hanabishi.”
“Không thành vấn đề.”
Với tư cách là một cảnh sát, câu trả lời của Kataoka khiến đồng nghiệp của hắn phải há hốc mồm: “Hội Sanno đã can thiệp vào những việc không nên can thiệp. Cấp trên rất ghét Kato, cho nên chuyện của ngươi có thể dìm xuống được.”
Otomo gật đầu.
“Lúc nào?”
Kataoka đè nén sự hưng phấn trong lòng.
Những thứ trong bóng tối không bao giờ có thể nhìn thấy trên bề nổi, đằng sau bất kỳ cuộc chiến đẫm máu nào đều là sự tranh giành lợi ích của nhiều thế lực khác nhau.
Kataoka trên nhảy dưới tránh liên tục thuyết phục hội Hanabishi và tổ chức Otomo hợp tác chỉ để tiêu diệt hội Sanno, rồi sau đó mượn dao để loại bỏ tổ chức Otomo và hội Hanabishi ở Kyoto.
Kato sẽ chết và Otomo không thể sống.
Đây là mục tiêu cuối cùng của Kataoka. Khi thời cơ đến, hắn sẽ xóa tan nội tình đen tối của mình nhờ thành tích xuất sắc, một bước lên mây.
Còn về cơn thịnh nộ của hội trưởng Sanno và hội trưởng Hanabashi? Kataoka không quan tâm.
Không ai biết hắn đã đạt được thỏa thuận về lãnh thổ và hoạt động kinh doanh của hội Sanno và hội Hanabashi ở Kyoto. Với sự hỗ trợ của hội Hanabashi và thiệt hại nghiêm trọng do thất bại này gây ra, Kataoka tin rằng dù thế hệ thứ tư của hội Hanabashi là Fushi có kiêu ngạo đến đâu, đối phương cũng sẽ không bao giờ mạo hiểm đắc tội một số thế lực lớn ở Kyoto để đối phó với mình.