“Người đứng sau là Takeuchi tiên sinh.”
Nhìn thấy biểu cảm của Otomo, Kataoka đã nghiên cứu kỹ về Otomo Sanwa không chần chừ nữa: “Là Takeuchi thành viên hạ viện, bởi vì hội trưởng Kato của hội Sanno đã nhúng tay vào một số vụ án trong vùng, hơn nữa còn giúp ông chủ Okura giết chết người tình của hắn…”
Otomo Sanwa kiên nhẫn lắng nghe, cho đến khi Kataoka nói ra toàn bộ sự việc mới nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: “Ta từng nói ngươi là một con cáo xảo quyệt, nhưng không ngờ con cáo nhà ngươi lại tham lam đến vậy, ngươi muốn dùng mạng sống của tất cả chúng ta để đổi lấy vị trí trưởng phòng bốn?”
Bây giờ đã nói ra toàn bộ sự việc, Kataoka không hề phản bác.
Đúng như dự liệu của Kataoka, Otomo không hề tức giận, thay vào đó hắn mỉm cười nói.
“Cảnh sát Kataoka, chân thành mới là nền tảng của sự hợp tác.”
Otomo thu lại khẩu súng đang gí vào đầu đối phương: “Trước tiên ngươi hãy giúp ta giải quyết ổn thỏa sự việc hôm nay, ngươi sẽ nhận được lợi ích không ngờ tới.”
Otomo vừa dứt lời, một nam nhân đi theo hắn cầm một chiếc túi nặng ném về phía Kataoka.
Bụp!
Chiếc túi thậm chí còn gây ra nhiều tiếng động khi chạm xuống sàn đá xanh, có thể thấy trọng lượng của nó chắc chắn không hề nhẹ.
“Ngươi đoán đúng rồi, quả thực là có người đang giúp ta.”
Otomo chỉ vào chiếc túi đó: “Cuộc khủng hoảng kinh tế lần này đã khiến số tiền bẩn mà ngươi kiếm được trong mấy chục năm qua thâm hụt nghiêm trọng. Đây là món quà gặp mặt.”
Kataoka ngồi xổm xuống run rẩy mở chiếc túi ra. Thứ được gói bên trong khiến hắn phải nín thở.
Lực công kích của những tờ tiền mười nghìn yên xếp chặt chồng lên nhau khiến bất cứ ai cũng không thể chịu đựng được, chứ đừng nói đến Kataoka đang gặp khó khăn về tài chính.
“Tuy ngươi đã làm rất lâu ở phòng bốn, nhưng cảm giác bị người ta gọi là con giòi chắc không dễ chịu phải không?”
Lúc này Otomo như ma quỷ đang dụ dỗ hắn xuống địa ngục: “Số tiền này đã được rửa sạch. Chỉ cần ngươi không ngu ngốc chuyển chúng vào tài khoản của mình, thì ngươi tiêu kiểu gì cũng được.”
Otomo cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Kataoka: “Hợp tác với ta, đây mới chỉ là bước khởi đầu.”
“Được!”
Lần này Kataoka không hề do dự: “Lần này ta sẽ giúp tổ chức Otomo xử lý ổn thỏa mọi chuyện, hơn nữa ta còn có thể giới thiệu một vài đồng nghiệp cho ngươi, bọn hắn cũng đang rất cần tiền.”
Otomo cười lớn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu trong khoảng thời gian năm năm qua mình đã thua ở đâu. Giang hồ là thiên hạ của kẻ thông minh, là thiên hạ của đồng tiền!
Cẩm Tú làm việc, chỉ một gậy đã hoàn thành con đường thảm đỏ. Dưới con mắt của Tô Bình Nam, bất luận là người Hạ quốc hay là người Nhật, bọn hắn đều là người. Chỉ cần là con người đều sẽ có điểm yếu.
Đừng quên nơi đây không phải là Hạ Quốc.
Ở đây, tiền bạc có có thể khiêu chiến với quyền lực!
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thời tiết ở Kyoto rất tốt, không một gợn mây, đặc biệt sau trận mưa phùn tối qua, bầu trời càng trong xanh, tâm tình càng sảng khoái.
Kể từ sau khi được khuyên nghỉ hưu vì tuổi đã cao, Hiromu Nonaka không còn mặc vest nữa, cho dù đã gần bảy mươi tuổi nhưng hàng ngày hắn vẫn mặc đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.
Tuy hắn không nói gì, nhưng nhân vật quyền lực có uy tín cao trong tổ chức dân chủ này đã dùng hành động của mình để tuyên bố với mọi người mình là người liêm khiết.
Đáng tiếc trên thế giới này không có gì thực tế hơn giới chính trị.
Cho dù Hiromu Nonaka có kinh nghiệm phong phú sâu sắc đến đâu, nhưng mâu thuẫn giữa hắn và Koinu - một nhân vật lớn khác trong tổ chức đã khiến mọi nỗ lực của hắn đều trở nên vô ích.
Không ai dám xúc phạm một kẻ như mặt trời ban trưa vì một ông già đã về vườn, thậm chí Koinu còn rất có khả năng sẽ đảm nhận vị trí của ngài Morishiro.
Lịch sử quá trình công tác của Hiromu Nonaka rất nổi bật.
Hắn phục vụ trong quân đội thời chiến tranh thế giới lần thứ hai, sau đó vì phản đối chiến tranh, từ chối tham gia các hoạt động quân sự mà bị khai trừ. Có thể nói vận may của hắn rất tốt, nếu không phải xứ sở hoa anh đào thua trận, thì có lẽ hắn đã bị đưa ra tòa án quân sự.
Cũng chính sự lựa chọn này đã giúp hắn có uy tín rất cao ở quê nhà, ở tuổi hai mươi sáu hắn được bầu làm ủy viên hội đồng thị trấn Fuzobe thành phố Kyoto quê hương.
Từ vị trí chủ tịch thị trấn, ủy viên hội đồng tỉnh Kyoto, phó thống đốc, rồi trở thành thành viên hạ viện của xứ sở hoa anh đào, trên con đường này tầm ảnh hưởng của hắn ngày càng được mở rộng.
...
Đỉnh cao huy hoàng nhất của Hiromu Nonaka là vào ba năm trước khi hắn nhận được sự đánh giá cao và tham gia vào việc thành lập nội các, đảm nhận chức vụ chánh văn phòng nội các.
Nhưng cũng chính vào thời điểm hắn ở thời kỳ đỉnh cao, việc hắn phản chiến và từ chối viếng thăm các đền thờ đã đi ngược lại quan niệm của hầu hết mọi người trong giới quan trường tại xứ sở hoa anh đào.
Đồng thời hắn cũng là quan chức cấp cao duy nhất của xứ sở hoa anh đào công khai thừa nhận đảo Điếu Ngư thuộc về Hạ quốc và thừa nhận cuộc thảm sát ba trăm nghìn người.
...
“Tiên sinh, chúng ta nghỉ ngơi chút.”
Mặc dù Hiromu Nonaka đã về vườn nhưng Taro Kawada thư ký riêng của hắn vẫn không rời bỏ, mà ngược lại luôn ở bên cạnh hắn với tư cách là trợ lý riêng.
Đi theo ông cụ mấy chục năm, từ một thanh niên khí phách đến một nam nhân trung niên bụng phệ tóc thưa, giữa hai người không đơn thuần chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới nữa.
Thấy ông cụ rõ ràng đã không thể chạy thêm được nữa, Taro Kawada lấy hết can đảm mở lời, cố gắng khuyên ngăn ông cụ cả đời luôn cứng đầu này.
“Trừ khi ta ngã trên đường, nếu không ta sẽ kiên trì đến cùng.”
Hiromu Nonaka vẫn đang chầm chậm chạy: “Chúng ta mới ra ngoài được khoảng mười phút. Nếu như này đã dừng lại, ngày mai sẽ lại có người lấy chủ đề tuổi già của ta ra tiến hành tấn công.”