“Vâng.”
Taro Kawada biết rất rõ tính cách của ông chủ, Hiromu Nonaka chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành trung tâm quyền lực, nhưng hắn vẫn luôn có khát vọng đối với quyền lực cực kỳ mãnh liệt.
Nhìn tấm lưng có chút loạng choạng nhưng rất kiên cường của ông cụ, Taro Kawada trong lòng chỉ biết thở dài.
Toàn bộ tư bản đã rời bỏ nhân vật từng hô mưa gọi gió một thời này, từ đầu năm nay đến giờ, văn phòng Nonaka không nhận được bất kỳ khoản hỗ trợ nào cũng đã đủ nói lên mọi chuyện.
Ai có thể ngờ rằng Nonaka tiên sinh ba năm trước từng hô mưa gọi gió, nhưng hiện tại đến tiền bảo hiểm cũng không nhận được!
Đúng là lúc khó khăn mới biết ai là bạn.
Khi hắn đang định tiếp tục chạy, điện thoại đang đeo trên cổ đột nhiên vang lên.
“Kawada tiên sinh, vừa rồi có người quyên góp ba mươi triệu yên cho văn phòng!”
Ở đầu bên kia điện thoại, tiểu thư Nobuko đang ở lại trông văn phòng vì quá kích động mà giọng nói hơi cao.
…
Khoản quyên góp này là của Tô Bình Nam, nhưng lại lấy danh nghĩa là tài khoản của một công ty vận tải mà Quốc tế Cẩm Tú vừa mới mua lại.
Đối với một người bình thường mà nói, con số ba mươi triệu yên đã là một số tiền cực kỳ lớn. Nhưng đối với một nhân vật có địa vị như Hiromu Nonaka thì con số này không hề lớn.
Không phải là Tô Bình Nam không dám chi mạnh tay. Đối với nam nhân có dã tâm lớn này, tiền bạc chỉ là con số.
Sở dĩ hắn quyên góp số tiền chỉ có vậy là bởi vì thận trọng, mà số tiền này chẳng qua chỉ là hình thức thăm dò trước khi hai bên tiếp xúc.
Việc tiếp cận lợi dụng một con cáo già làm bàn đạp để Quốc tế Cẩm Tú bước vào giới lãnh đạo cao cấp của xứ sở hoa anh đào không phải là chuyện dễ dàng.
Bất luận là từ nguyên nhân lịch sử hay là có tư tưởng ở giữa trung tâm và cánh hữu trong giới chính trị đều khiến Tô Bình Nam phải cực kỳ thận trọng.
Vì vậy, hắn bắt buộc phải có lý do đủ chính đáng cho khoản quyên góp này.
Thế giới thay đổi liên tục, cho dù Hiromu Nonaka có cái nhìn về lịch sử rất đáng để người ta ngưỡng mộ, cũng là một người yêu hòa bình, nhưng điều này không phải là trở ngại ngăn cản hắn trở thành một kẻ lão luyện trong giới chính trị.
Đấu đá nội bộ trong giới chính trị đất nước hoa anh đào khốc liệt và đẫm máu hơn nhiều so với Hạ quốc.
Một ông già đã làm trong giới chính trị gần bốn mươi năm có thực sự nghiêm minh chính trực như vẻ bề ngoài?
Tô Bình Nam không phải là kẻ ngây thơ.
Ba mươi triệu trong mắt người bình thường là số tiền tích lũy cả đời, nhưng với hai nhân vật lớn thì chỉ là lý do để ngồi xuống nói chuyện với nhau.
…
Thế giới này trước giờ cấp bậc luôn được phân chia rõ ràng, bất cứ lời nói nào về sự công bằng đều là những lời dối trá.
Chính vào lúc Tô Bình Nam bắt đầu thận trọng thăm dò, một lý do tuyệt vời đã được một kẻ cực kỳ ngây thơ đưa đến trước mặt Tô Bình Nam.
Theo cách nói của thế hệ sau này, Nộ La Quyền hiện tại đang rất hot.
Mặc dù hành vi biểu tình trên đường phố của Uông Nam và nhóm của hắn đã vi phạm pháp luật xứ sở hoa anh đào, nhưng bọn hắn không xung đột với bất kỳ ai, hơn nữa khi bọn hắn bị bắt giữ cũng không có bất cứ hành động phản kháng nào.
Không phải bọn hắn khôn khéo, mà là đám người Uông Nam rất nghe lời.
Tô Văn Văn hạ mệnh lệnh trong quá trình này không được phép gây ra rắc rối, nếu có người vi phạm thì tự gánh lấy hậu quả.
Tự gánh lấy hậu quả.
Câu nói này có thể chẳng là gì đối với đám thanh niên ngang ngược tàn ác này, nhưng Tô Văn Văn có danh hiệu Ma Vương nói ra thì không ai dám làm trái.
Bởi vì thực sự có thể chết người. Không thể không nói bạo lực là thủ đoạn tốt nhất để khống chế con người, trong một chiến dịch biểu tình trên đường phố ầm ĩ như vậy, năng lực đoàn kết và năng lực chấp hành mà Nộ La Quyền biểu hiện ra khiến Tô Bình Nam rất hài lòng.
Cũng chính vì vậy, hành động lần này của Nộ La Quyền có thể coi là thành công rực rỡ.
Dư luận lên án mạnh mẽ sự bất công của toàn xã hội, một số lãnh đạo cấp trung và cấp cao giới chính trị xứ sở hoa anh đào cũng lên tiếng vì việc này.
Nhưng tình cảnh của những kẻ này có thực sự thay đổi không?
Không.
Mặc dù đã có nhiều lời chỉ trích của lãnh đạo cấp cao về việc này, nhưng những kẻ có hành vi phân biệt đối xử, bắt nạt bị vạch trần không phải nhận chút trừng phạt nào.
Không đủ bằng chứng.
Ngay cả hiệu trưởng của một vài trường cũng đứng ra xin lỗi, lấy lý do quản lý yếu kém đã có thể giải quyết được mọi vấn đề.
Đáng tiếc thời buổi nào cũng có vài tên ngốc cứ nghĩ thế giới này rất tươi đẹp, những thanh niên trong Nộ La Quyền không phải ngoại lệ.
...
Ngụy Lỗi chính là một kẻ như vậy.
Hắn là con lai, nhưng không phải là đứa trẻ mồ côi sau chiến tranh.
Tình cảnh giống Uông Nam đến với xứ sở hoa anh đào.
Vào cuối những năm 70, ba của Ngụy Lỗi cho rằng xứ sở hoa anh đào chính là thiên đường như trong tưởng tượng. Vì vậy ba của Ngụy Lỗi đã nghĩ đủ mọi cách bán hết tài sản trong nhà rồi đến xứ sở hoa anh đào.
Lý tưởng rất đẹp, nhưng đáng tiếc thực tế lại rất tàn khốc.
Ở quê nhà, ba của Ngụy Lỗi là một sinh viên đại học, là một kỹ thuật viên mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng ở xứ sở hoa anh đào không có ai công nhận trình độ học vấn của hắn, càng đừng nói đến những kỹ thuật mà hắn cho là cao siêu vốn chẳng có giá trị gì ở đây.
Không phải ai cũng có đủ can đảm đối mặt với lựa chọn sai lầm của mình, thay đổi và tiến lên phía trước.
Sau vài năm liên tục đi vào ngõ cụt, cuộc sống ngày càng khốn khổ, ba của Ngụy Lỗi bắt đầu uống nhiều rượu. Mà thái độ hiền lành, hòa nhã đối với người nhà trước đây cũng biến thành chửi mắng đánh đập.