“Ta rất ghét giọng điệu kiêu ngạo của các ngươi.”
Uông Nam cười toe toét với nam nhân cố tình để lộ hình xăm trước mặt, sau đó vung cây gậy bóng chày lên. Âm thanh của cây gậy bóng chày làm bằng hợp kim nhôm đập gò má làm người ta cảm thấy chói tai.
Máu tươi bắn ra cùng đường cong tuyệt đẹp được vẽ bởi vài chiếc răng trắng trong không trung đã mở màn cho cuộc ẩu đả này.
Thực tế không giống phim.
Chỉ mất chưa đầy năm phút để ba bốn chục thanh niên cơn giận xộc lên đỉnh đầu hạ gục bảy thành viên yakuza đang bảo kê nơi đó.
Thanh niên là gì?
Đó là khi bọn hắn bốc đồng sẽ không nghĩ đến hậu quả!
Thời khắc đám thanh niên mới lớn này đá tung cánh cửa hộp đêm và lao vào với vẻ mặt hung dữ khát máu, thì những người có mặt ở đó hầu như đều có thể chắc chắn một điều.
Hôm nay sẽ có kẻ mất mạng!
...
Hành động của đám người Uông Nam thực sự đã mất kiểm soát, đặc biệt là khi bọn hắn nhìn thấy thi thể của Ngụy Lỗi.
Sự phẫn nộ và đồng cảm với nỗi đau khi bị cả xã hội bỏ rơi làm cho mặt của tất cả bọn hắn đều đỏ bừng.
Vài thanh niên túm lấy chủ quán đang run rẩy, dùng lực đẩy hắn quỳ xuống trước mặt Uông Nam.
Uông Nam dùng cây gậy bóng chày dính đầy máu nâng cằm đối phương lên, trong mắt chứa đầy sự hung dữ: “Ta sẽ biến đầu của ngươi giống y hệt đầu người anh em của ta.”
Chủ quán liều mạng vùng vẫy, đôi tay run rẩy và lời cầu xin không mạch lạc khiến hắn mất đi sự bình tĩnh khi vứt thi thể của Ngụy Lỗi đi.
Một giây trước khi Uông Nam nghiến răng chuẩn bị vung cây gậy bóng chày, nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Có mang súng không?”
Giọng nói bình tĩnh của Tô Văn Văn truyền đến.
“Không mang.”
Uông Nam thành thật trả lời.
“Không được giết người, không được đập phá làm hư hại bất kỳ tài sản nào khác ngoài quán bar.”
Giọng nói của Tô Văn Văn trong điện thoại sắc lạnh như con dao phơi trong gió tuyết: “Oan có đầu nợ có chủ, việc của chủ quán sau này tính sau, hôm nay các ngươi không được động vào bất cứ người bình thường nào không phải yakuza.”
“Văn ca!”
Uông Nam hét lên: “Cái chết của Ngụy Lỗi, bọn hắn đều có phần!”
“Một tên phế vật tự ý rút lui khỏi Nộ La Quyền, cố gắng cầu xin sự tha thứ, không dám phản kháng khi bị người ta đánh đến chết, hắn không đáng để các ngươi trả giá cả đời.”
Từ câu nói này có thể thấy Tô Văn Văn nắm bắt sự việc không hề chậm.
“Làm sao có thể như vậy được?”
Uông Nam đương nhiên không tin Ngụy Lỗi là kẻ hèn nhát như vậy, trong ấn tượng của hắn, tên tiểu tử có chút mập đó lúc nào cũng có dũng khí phản kháng khi bị bắt nạt.
“Rất nhiều sự việc không thể chỉ nhìn vào bề ngoài. Những gì ngươi tận mắt nhìn thấy cũng có thể đánh lừa ngươi.”
Giọng điệu của Tô Văn Văn mang theo sự từng trải mà Uông Nam của hiện tại còn chưa hiểu được: “Nhưng đây cũng là một cơ hội, bây giờ hãy làm theo lời ta nói.”
“Được.”
Uông Nam đã sớm thuần phục Tô Văn Văn, cuối cùng hắn nén cơn tức giận trong lòng.
“Không được giết người nhưng làm cho sự việc càng lớn càng tốt, như vậy mới khiến những kẻ có năng lực hứng thú tham gia.”
Tô Văn Văn tiếp tục nói: “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, các ngươi là người phản kháng, mọi việc hôm nay các ngươi làm đều là vì muốn trút giận.”
“Nếu như cảnh sát tham gia, tất cả các ngươi không được có bất cứ hành động phản kháng nào.”
Tô Văn Văn cúp điện thoại.
……
Im lặng.
Âm thanh kim loại đánh lộn trong đêm đã trở nên im lặng, chỉ còn những ánh đèn rọi đầy màu sắc trên sân khấu được lắp đặt để làm nóng bầu không khí vẫn đang chuyển động không ngừng.
Tất cả đều đang thở gấp, chăm chú nhìn vào cây gậy bóng chày dính đầy máu trong tay Uông Nam.
Dưới con mắt tuyệt vọng của chủ quán, Uông Nam vung cây gậy bóng chày lẽ ra phải hướng vào đầu hắn chuyển sang đập mạnh xuống chân đối phương.
Trong tiếng kêu thảm thiết của chủ quán, Uông Nam gầm lên: “Đập nát toàn bộ nơi này cho ta!”
…
Có một câu nói rất thô nhưng rất thật, đó là đặt mông ở vị trí nào thì suy nghĩ ở góc độ đó.
Vị trí của mỗi người không giống nhau, nên góc độ nhìn nhận về sự việc đương nhiên sẽ khác nhau. Suy cho cùng ai cũng xuất phát từ lợi ích riêng của mình, việc này có thể hiểu được, nhưng trong rất nhiều sự việc nó lại rất tàn nhẫn.
Trong mắt Uông Nam và đám thanh niên Nộ La Quyền, mạng sống của người anh em Ngụy Lỗi lớn hơn trời, ý nghĩ duy nhất là nợ máu phải trả bằng máu.
Mà trong mắt Tô Văn Văn và Tô Bình Nam, một kẻ có đầu óc không đến mức không biết suy nghĩ lại nhất quyết muốn làm chó, thì chết đi cũng chẳng sao cả.
Đó không phải là chuyện gì lớn.
Điều quan trọng là tập đoàn Cẩm Tú đã nhìn thấy cơ hội trong sự việc vô nhân đạo trong mắt người bình thường này.
Một cơ hội hợp tác với Hiromu Nonaka!
Tô Bình Nam là người Hạ quốc, đương nhiên tài sản của hắn cũng đại diện cho tư bản Hạ quốc. Việc này đương nhiên sẽ bị các lãnh đạo cấp cao trong giới chính trị tư tưởng cánh hữu tại xứ sở hoa anh đào nhìn với ánh mắt thù địch.
Vì vậy, nếu muốn hợp tác toàn diện với Hiromu Nonaka thì cần phải có một lý do chính đáng.
Đây là lý do hoàn hảo để lên tiếng về vấn đề trẻ mồ côi thời hậu chiến và vấn đề làm thế nào để hòa nhập gần chục triệu người Hạ quốc vào xứ sở hoa anh đào. Công nhận sự việc này cũng đủ chiếm được thiện cảm của rất nhiều người, như vậy là đủ rồi.
Còn việc hợp tác giữa hai bên chân thành đến mức nào?
Điều này có quan trọng không?
Không quan trọng.