Hộp đêm đã bị đập tan hoang, đám người Uông Nam cuối cùng đã kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Ngoại trừ một số thành viên của tổ chức yakuza toàn thân đầy máu, chỉ có chủ quán là người bình thường đang không ngừng gào thét.
“Chúng ta cũng là người, các ngươi cũng là người.”
Ngoài cửa tiếng xe cảnh sát vang lên rõ ràng, Uông Nam nhìn những người phục vụ đang run rẩy, tức giận nói: “Tại sao mạng của chúng ta lại không có giá trị như vậy?”
Không ai nói gì.
Uông Nam không hổ là nhân vật lớn sau này ở một thời không khác, đầu óc rất thông minh.
Mặc dù Tô Văn Văn mới chỉ truyền đạt lại bằng mấy câu ngắn ngủi, nhưng trực giác của Uông Nam đã nói cho hắn biết hắn phải đóng vai gì.
Dưới ánh mắt sửng sốt và khó tin của mọi người, Uông Nam khom người với mấy tên phục vụ trước giờ chưa từng nhận được sự tôn trọng.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm về những sai lầm ta đã phạm phải ngày hôm nay, nhưng ta xin các ngươi hãy nói ra sự thật bằng trái tim mình.”
Những người sống dưới đáy xã hội có cuộc sống không như ý, bọn hắn dù ít hay nhiều đều có một vài tật xấu.
Tham lam, sợ sệt, do dự khi gặp chuyện, thậm chí dối trá. Nhưng không thể phủ nhận đại đa số những người này đều có tấm lòng lương thiện vẫn chưa bị xóa nhòa.
Nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của những tên phục vụ và cô gái bán rượu, Uông Nam biết lần khom người này của mình đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
...
“Không ai được phép di chuyển!”
Đúng vào lúc Uông Nam đứng thẳng dậy, một lượng lớn cảnh sát ập đến, mấy người đi đầu thậm chí còn giương súng lên.
Phải biết rằng cảnh sát phụ trách trị an rất hiếm khi mang theo súng, tình huống như này thực sự hiếm gặp, việc này càng làm cho Uông Nam chắc chắn hơn về nhận định của mình.
“Không ai được phép phản kháng.”
Uông Nam nói với các thành viên khác của Nộ La Quyền, hắn là người đầu tiên ném vũ khí trong tay xuống đất!
...
Đánh giá sự việc không được chỉ nhìn bề ngoài.
Sau khi Tô Văn Văn gọi điện cho Uông Nam, hắn bắt đầu huy động sức mạnh của giới truyền thông.
Sự việc càng ầm ĩ càng tốt.
Chỉ cần đám người Uông Nam không giết người, đập phá tài sản có tính là gì?
Dù sao việc đám người Nộ La Quyền bị ức hiếp bắt nạt đã được công khai, lúc này lại thêm một mạng của Ngụy Lỗi sẽ làm cho sức nóng vốn đã hạ nhiệt giờ lại tăng lên.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để Tô Văn Văn khống chế tình hình!
Nếu không có người chết, vậy thì hành động của Uông Nam sẽ là tiếng kêu của kẻ yếu!
Như vậy sẽ nhận được sự đồng cảm của công chúng đối với những kẻ yếu thế!
“Nhận được tiền, lại được coi là sứ giả của công lý.” Nam nhân xăm mình mỉm cười đầy ẩn ý: “Làm chơi ăn thật”.
...
“Sự công bằng!”
Sau khi nhìn thấy có rất nhiều hãng truyền thông đến, cái đầu thông minh của Uông Nam đã phát huy khả năng diễn xuất để thay đổi vận mệnh của mình.
Hắn đột nhiên thoát khỏi tay của cảnh sát, cũng không biết là vô ý hay cố ý, Uông Nam chạy loạng choạng rồi đập đầu vào thùng rác bên đường.
“Chúng ta chỉ muốn cuộc sống công bằng! Chúng ta cũng là người Nhật Bản, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy!”
Bị hai cảnh sát đuổi theo đè chặt xuống, Uông Nam cố hết sức ngẩng đầu lên điên cuồng hét vào ống kính.
“Tạch tạch!”
Cùng với âm thanh chụp ảnh điên cuồng, phần trán đẫm máu và thân hình lấm lem của Uông Nam đã được ghi lại trong ống kính của giới truyền thông.
...
“Diễn xuất rất tốt.”
Trong phòng khách sạn, Tô Bình Nam đang xem tường thuật trực tiếp, chậm rãi đặt cốc nước trong tay xuống, đưa ra đánh giá của mình.
“Rất thông minh.”
Tô Văn Văn nói: “Thanh niên này trong Nộ La Quyền có uy tín rất cao, rất biết động não.”
“Sau khi mọi chuyện ổn định, bảo hắn đến gặp ta.”
Ánh mắt của Tô Bình Nam vẫn chăm chú vào màn hình ti vi: “Người thông minh nên có được cơ hội.”
Tô Văn Văn cúi đầu.
“Tổ chức Nộ La Quyền nhân số vẫn còn ít, chưa đủ để dùng cho sự hợp tác sau này.”
Tô Bình Nam theo thói quen gõ tay lên mặt bàn: “Chuyện ta bảo ngươi đi điều tra, ngươi đã tra ra được chưa?”
“Bảy trăm nghìn.”
Tô Văn Văn nhanh chóng trả lời: “Đây là số lượng người Hạ quốc đã lấy được chứng minh thư hợp pháp ở xứ sở hoa anh đào. Có khoảng một trăm nghìn người nhập cư bất hợp pháp. Mong muốn của hầu hết những người này là kiếm tiền, sau đó có chứng minh thư để ở lại đây vĩnh viễn.”
Tô Văn Văn tính cách hung dữ không thể lý giải được sự nhu nhược của những kẻ nhập cư bất hợp pháp đó.
“Ta không thể tưởng tượng nổi bọn hắn sao có thể làm việc trong bãi rác suốt mười bốn giờ, vậy mà vẫn còn sức lực để moi rác trong các cống rãnh thêm bốn giờ nữa.”
Tô Văn Văn đã từng xuống hệ thống cống rãnh ở Kyoto, trên khuôn mặt không giấu nổi sự kinh hãi, có thể thấy nơi đó bẩn đến mức nào.
“Nhưng dù vậy, những kẻ nhập cư bất hợp pháp này vẫn phải giao một phần thu nhập của mình cho tổ chức yakuza. Nhưng ta không hiểu tại sao vẫn có rất nhiều người mỉm cười hạnh phúc như vậy.”
Tô Văn Văn lắc đầu.
“Suy nghĩ này không có gì đáng ngạc nhiên. Đừng đánh giá thấp tính bền bỉ trong dòng máu của chúng ta.”
Tô Bình Nam dừng động tác gõ tay: “Hiện tại bọn hắn vẫn chưa đẩy được cánh cửa trong lòng ra, mưu cầu duy nhất ở giai đoạn này là có thể sống sót.”
Sự hiểu biết của Tô Bình Nam về bản chất con người thật đáng sợ.
“Những gì ngươi phải làm lúc này là tạo ra một thứ để bọn hắn có thể dựa vào.”
Tô Bình Nam đưa ra quyết định: “Giúp bọn hắn mở cánh cửa này ra.”
Ánh mắt nam nhân sắc lạnh.
“Bước đầu tiên chúng ta cần phải làm là làm chủ thế giới ngầm Shinjuku."