Giống như Hạ quốc, văn hóa Nho giáo có ảnh hưởng rất lớn đến đất nước hoa anh đào. Mặc dù người dân tin rằng Thần đạo là tinh hoa của lịch sử và văn hóa đất nước, nhưng không một ai sáng suốt có thể phủ nhận Thần đạo của đất nước bọn hắn chứa đầy tư tưởng Nho giáo.
Điều độ là sự lựa chọn đúng đắn.
Sự chèn ép và nhắm vào đã cho phép Ito phát triển nhanh chóng.
Hắn trở nên ít nói, đồng thời hắn cũng học được cách nịnh nọt và ghi công cho đối phương mà không để lộ chút dấu vết nào.
Nhưng dù vậy, con đường của hắn vẫn gập ghềnh.
Đừng bao giờ đánh giá thấp sức chịu đựng của một người vào đại học Kyoto bằng cách ăn thực phẩm hết hạn sử dụng.
Vào năm thứ mười hai sau khi đi làm, hắn rốt cuộc nghênh đón cơ hội của mình nhờ nghe lời, tài giỏi và không bao giờ khoe công lao nhận được.
Cơ hội cho các tổ chức dân chủ tự do tranh cử vào chức vụ ủy viên hội đồng quận.
Thật ra đây không hẳn là một cơ hội. Shinjuku chỉ có hai người tham gia bầu cử. Hơn nữa thanh niên có xuất thân như hắn nhất định không có nhiều kinh nghiệm, cũng không có thành tích gì nổi bật.
Cho nên đối thủ cạnh tranh không hề có sức uy hiếp là người bạn đồng hành tốt nhất, nhưng Ito không nghĩ như vậy.
Đúng như phương châm của hắn. Cơ hội dành cho những người có sự chuẩn bị! Số phiếu bầu ở khu vực Shinjuku rất rải rác. Việc hắn tham gia làm tình nguyện viên vào các ngày trong tuần đã giúp hắn có tiếng nói mạnh mẽ ở một số trạm dịch vụ cộng đồng.
Những ông bà già rất thích chàng trai trẻ tốt bụng và chăm chỉ này. Không ai biết rằng ý tưởng chính của việc hắn lê cơ thể kiệt sức của mình đi làm để được ưu ái là một ngày nào đó biến những người này trở thành một trong những lá phiếu ổn định nhất của mình.
Ito dường như không có chút ham muốn cạnh tranh nào đã cân nhắc kỹ lưỡng được mất trong thời gian này. Hắn phát hiện ra một sự thật khiến hắn phấn khích đến mức đêm không thể ngủ được.
Nếu ngươi có thể nhận được phiếu bầu từ một số hội nhóm thì chưa chắc ngươi không có cơ hội trở thành ủy viên hội đồng quận!
Bất kỳ nhân vật nào để lại dấu chân trong lịch sử đều không thiếu đánh cược. Có thể Ito sẽ không bao giờ ngồi vào bàn poker, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không có gan đánh bạc với số phận của mình.
Đây là người chơi thực sự.
Nhưng giành được thêm một số phiếu bầu là việc có độ khó khủng khiếp đối với hắn, một lãnh đạo nhỏ không có bối cảnh, không có tài sản.
Tư bản sẽ không để mắt đến loại người như hắn, bởi vì lợi ích quá thấp. Đám tam giáo cửu lưu cũng không ủng hộ hắn, bởi vì hắn không mang đến chỗ lợi cho đối phương.
Trở về ngôi nhà khiêm tốn của mình sau khi làm việc chăm chỉ mỗi ngày, những năm tháng tủi nhục và lòng tự trọng gần như khiến Ito phát điên. Hắn gầm lên để trút bỏ sự kém cỏi của mình.
Nhưng hắn vẫn không từ bỏ tham vọng trong lòng.
Lúc này, hiệp hội hữu nghị Nhật - Trung Shinjuku mới thành lập lọt vào tầm mắt của hắn. Điều khiến Ito sốc nhất là số liệu cho thấy số lượng thành viên đăng ký của hiệp hội mới thành lập này thực sự đã lên tới gần năm con số!
Mặc dù qua tìm hiểu, thành phần của hiệp hội này bao gồm đám lưu manh tầng dưới chót và những nữ hài hư hỏng, nhưng Ito cảm thấy không bình thường chút nào.
Đúng như lời hắn hét lên bầu trời đêm mỗi ngày: “Chỉ cần thành công, ta sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ!”
Sau khi liên lạc với đối phương một cách lịch sự, Ito cẩn thận bày tỏ quan điểm của mình.
“Ta luôn ngưỡng mộ văn hóa Hạ quốc.”
Ito đích thân đến thăm, thậm chí còn không gặp được Tô Văn Văn vì chức vụ quá thấp, nhưng dù vậy, hắn vẫn kính cẩn cúi chào nữ hài phụ trách đón khách ở quầy lễ tân, bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Vì đây là hiệp hội hữu nghị Nhật - Trung nên có nhiều người Đông Doanh tham gia hơn. Ta đã phục vụ công cộng ở Shinjuku hơn mười năm nên ta muốn gia nhập hiệp hội của các ngươi với tư cách là phó hội trưởng.”
Nữ hài tiếp tân từ chối yêu cầu gặp Tô Văn Văn để thảo luận chi tiết của đối phương bằng giọng điệu rất lịch sự nhưng xa cách.
Nghe những lời nói lịch sự của nữ hài có vẻ ngoài ngọt ngào này, Ito bất lực để lại danh thiếp và rời đi với nụ cười gượng gạo.
…
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng kêu của hắn ở đâu đó, nên toàn bộ quá trình hắn đến gặp đã được Tô Văn Văn dùng giọng điệu thản nhiên thuật lại cho Tô Bình Nam.
Tuy rằng chỉ nói mấy câu, nhưng vẻ mặt Tô Bình Nam lại trở nên nghiêm túc.
“Đăng ký hiệp hội chưa đầy ba tiếng, người này đã tự mình tới cửa?”
Nam nhân xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy, ta đã điều tra rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Bình Nam, Tô Văn Văn lập tức thay đổi thái độ: “Hắn không có gia thế hay xuất thân tài phiệt, chỉ là một cựu sinh viên tốt nghiệp khoa Nhân văn đại học Kyoto. Hiện tại hắn là trưởng phòng dân sinh Shinjuku.”
“Làm việc bao nhiêu năm mới leo lên được vị trí này?”
Trực giác như dã thú của Tô Bình Nam khiến hắn cảm thấy nam nhân này không bình thường như Tô Văn Văn nghĩ.
Sau ba tiếng đồng hồ, đối phương đến tận cửa và tự tiến cử, cả ý thức chính trị lẫn khả năng điều hành đều không đơn giản.
“Mười ba năm.”
Tô Văn Văn không dám đưa ra ấn tượng chủ quan của mình. Hắn hiểu rất rõ lão đại của mình, biết điều Tô Bình Nam muốn bây giờ là mô tả khách quan nhất.
“Danh tiếng thế nào? Ngươi đã kiểm tra chi tiết về gia đình hắn chưa?”
Tô Bình Nam hỏi tiếp.
“Người này sống một mình, chưa kết hôn. Bởi vì hắn sống quá khiêm tốn, cùng với thời gian không nhiều, cho nên ta chưa điều tra được bối cảnh gia đình của hắn.”
Tô Văn Văn cẩn thận cân nhắc giọng điệu của mình. Hắn phát hiện lão đại cảm thấy hứng thú với tên gia hỏa mà hắn cho rằng bình thường. Hắn lập tức nói những gì hắn biết về đối phương cho Tô Bình Nam nghe.