“Nhưng năng lực làm việc của người này rất mạnh. Hàng năm đều được bình chọn là chiến sĩ thi đua.”
Tô Văn Văn vẫn có chút không thoải mái khi nói đến lãnh đạo cấp cao của xứ sở hoa anh đào: “Lần này hắn được tổ chức dân chủ tự do đề cử làm ứng cử viên, nhưng hiển nhiên hắn chỉ là bệ đỡ cho Harada Koji.”
“Có năng lực, hơn nữa còn có dã tâm.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nếu hắn cam tâm làm bệ đỡ, hắn chẳng chạy đến tìm ngươi gấp gáp như vậy.”
“Điều tra rõ người này cho ta.”
Tô Bình Nam lạnh lùng nói với Tô Văn Văn, giọng điệu không hề dịu đi chút nào vì mối quan hệ giữa hai người.
“Chi tiết mới là chìa khóa thành công hay thất bại.”
Nam nhân nhếch miệng: “Ta thích những chàng trai đầy tham vọng. Nếu hắn có điều gì khiến ta chú ý, ta nên gặp hắn một lần để biết ý thức chính trị của hắn.”
Tô Bình Nam dụi điếu xì gà trong tay: “Hiroko Nonaka là một con đường, ta nghĩ anh chàng tên Ito này sẽ mở ra một thế giới mới cho chúng ta.”
…
Tập đoàn Cẩm Tú đặt chân lên đất nước hoa anh đào giống như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối. Đối với con mồi, Tô Bình Nam kiêu ngạo cuồng vọng trong mắt người ngoài tỏ ra đủ kiên nhẫn.
Từ góc độ này, thật khó tưởng tượng nam nhân đã từng cứng rắn và trực tiếp như thế nào ở thời không khác. Có thể thấy môi trường đã thay đổi con người rất nhiều.
Cẩm Tú có thể giữ bình tĩnh, nhưng điều đó không có nghĩa là bốn tổ chức bạo lực của hội Sanno có thể giữ được bình tĩnh.
Ra ngoài lăn lộn, thể diện rất quan trọng, bởi vì thể diện tượng trưng cho sức mạnh. Khi ngươi mất thể diện đồng nghĩa với việc ngươi mất đi lực uy hiếp.
Điểm này không phân biệt ranh giới.
Khi giang hồ không còn sợ hãi sự bạo lực của ngươi nữa, nhiều lợi nhuận lẽ ra thuộc về ngươi sẽ tự nhiên rời bỏ ngươi.
Suy cho cùng, giang hồ này thật tàn khốc. Mọi người có được có mất là chuyện rất bình thường.
Các tổ chức bạo lực phụ thuộc hội Sanno bắt đầu có dấu hiệu dao động. Theo quan điểm của bọn hắn, nếu lần này hội Sanno nén giận không có bất kỳ hành động trả thù nào, điều này đại diện cho một việc.
Con quái vật khổng lồ từng thống trị Kyoto, vững vàng ở vị trí hạng hai này đã hết thời. Đã đến lúc mọi người phải rời đi và đưa ra một lựa chọn mới.
Kato đương nhiên hiểu đạo lý này.
Vì vậy, hắn đã làm chuyện điên rồ nhất kể từ khi lên nắm quyền. Hội Sanno trắng trợn tấn công địa bàn duy nhất của hội Hanabishi ở Kyoto.
Một nhà chứa thuộc tổ chức Nakata.
Lý do duy nhất khiến nhà chứa này có thể tồn tại ở Kyoto là vì hội Hanabishi đã thông báo với các tổ chức yakuza ở Kyoto là tuyệt đối không mở rộng.
Nói cách khác, nhà chứa này thực chất giống văn phòng của hội Hanabishi ở Kyoto hơn. Nếu tính chất như vậy thì đương nhiên không có bao nhiêu quyền lực.
Tính toán của Kato rất khôn ngoan.
Hắn không phải dựa vào chém giết để lên cao, điều này khiến Kato trở nên tàn nhẫn hơn trong việc tính toán nbkhi có chuyện xảy ra.
Hắn lựa chọn ra tay vào ban ngày là vì hắn cảm thấy đánh sập một nhà chứa không có bao nhiêu quyền lực là chuyện rất dễ dàng. Làm như vậy sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn và rất dễ lấy lại thể diện.
Thể diện lấy lại được, hơn nữa hội Hanabishi cũng không chịu những tổn thất quá lớn, sau đó hắn sẽ đưa ra một số nhượng bộ trong kinh doanh, hai bên chưa chắc không thể thương lượng.
Kato bắt đầu chán ghét thân phận yakuza của mình thật sự không hiểu được suy nghĩ thực sự của một nhân vật kỳ cựu trong giang hồ. Hắn không biết Fuse đã thăm dò Kyoto mấy chục năm sẽ tức giận cỡ nào khi mất đi đầu cầu ở Kyoto.
…
Cuộc tấn công lần này của hội Sanno khác với cuộc tấn công lén lút của tổ chức Otomo. Bọn hắn áp dụng chiến thuật phổ biến nhất trong các cuộc xung đột của yakuza.
Chiến đấu bằng dao.
Dù sao bây giờ cũng là ban ngày. Cuộc chiến giữa các tổ chức yakuza đã đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Nếu còn sử dụng súng ống nữa, bọn hắn chẳng khác nào tự chuốc rắc rối.
Vì sợ gây bất mãn cho các thủ lĩnh ở Kyoto, toàn bộ nhà chứa của hội Hanabashi chỉ có bảy tám người. Khi đội ngũ tấn công của hội Sanno gồm hơn năm mươi người xông vào, bọn hắn gặp phải sự chống cự vô cùng nhỏ bé.
Sau khi một vài kẻ phản ứng quyết liệt bị thương nặng, thủ lĩnh Fujiwara từ bỏ phản kháng. Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị Toriyama chém đứt một tai.
Thậm chí, Toriyama còn ném Fujiwara bị cắt đứt tai ra khu vực nhóm tam giáo cửu lưu hay tập trung, ý lập uy vô cùng rõ ràng. Trong thời gian đó, tất cả yakuza đều tin rằng hội Sanno cuối cùng vẫn không mất đi quyền lực sau vài năm im hơi lặng tiếng.
…
“Khốn kiếp! Ta đã bảo ngươi không được phép ra tay với Fujiwara. Vì sao ngươi lại không nghe lời ta?”
Trong điện thoại, Kato rất tức giận: “Fujiwara đã cứu mạng Ashi. Ngươi đang khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi làm điều này.”
“Hội trưởng Kato, không ai là kẻ ngốc cả.”
Toriyama vẫn luôn cực kỳ ngoan ngoãn hiếm khi bác bỏ lời nói của hội trưởng: “Chúng ta đã hành động chống lại hội Hanabishi một cách rầm rộ. Kết quả bọn hắn lại lông tóc không hao. Như vậy, lần hành động này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Chúng ta không phải đối thủ của những kẻ điên khùng ở Kansai đó. Biết đâu những kẻ điên đó sẽ quay lại với những biện pháp trả đũa nghiêm khắc hơn. Hãy chuẩn bị chặt ngón tay xin lỗi đi.”
Kato giận dữ cúp điện thoại, Toriyama cười khẩy.
Lúc này, Toriyama không ở địa bàn của mình mà ở một sân bóng chày bỏ hoang. Trước mặt hắn là Otomo Sanwa với gương mặt không hề có biểu cảm như ngày thường.
“Ta càng lúc càng coi thường Kato. Hắn không có đủ huyết tính và can đảm để quản lý hội Sanno.”
Toriyama nhìn Otomo, ánh mắt chỉ toàn là sự phức tạp lẫn khó hiểu.
Cho dù hắn không muốn thừa nhận đi chăng nữa, kể từ khi tổ chức Otomo bị trục xuất khỏi hội Sanno, hội Sanno vốn luôn vững vàng ở vị trí thứ hai trong giới yakuza Kyoto đã xuống dốc.