Có lẽ người có đôi mắt như vậy thực sự có thể làm được điều đó?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, Ito làm sao cũng không phản bác được lời nói của Tô Văn Văn. Lúc này mặt của hắn xám như tro.
Đây là cơ hội tốt nhất. Nếu thất bại, cho dù nhìn vào con đường phát triển lạc quan nhất, hắn phải mất ít nhất mười năm mới có thể thăng tiến trong quan trường!
Nhân sinh có mấy lần mười năm?
Phải thừa nhận rằng nhìn tổng thể thì Ito là một chính trị gia bẩm sinh. Ở thời không khác, hắn đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm và trở thành một quả bom phát ra tiếng nổ kinh người sau mười năm.
“Kế hoạch của ngươi không đủ.”
Trong lúc Ito đang nản lòng, Tô Văn Văn đột nhiên nói: “Nhưng chúng ta lại càng xem trọng ngươi hơn.”
Niềm vui bất ngờ khiến Ito mở miệng không tin nổi.
“Từ quỹ tranh cử đến phiếu bầu, ta có thể cung cấp cho ngươi những thứ mà ngươi cần.” Vẻ mặt của Tô Văn Văn lạnh lùng như một con thú đến từ địa ngục dưới ánh sáng mơ hồ.
“Nhưng chúng ta cũng cần sự trung thành của ngươi.”
“Trung thành?”
Trong lòng Ito từ ngạc nhiên chuyển sang sốc. Tô Văn Văn không che giấu hình xăm của hắn, cũng không che giấu hơi thở hung ác trên người. Thân phận của hắn được thể hiện vô cùng sống động.
Đây chính là giao dịch ma quỷ.
“Đây không phải trăm năm trước, ta cũng không cách nào chứng minh lòng trung thành của mình.”
Ito suy nghĩ một lúc rồi nói. Hắn vẫn không có dũng khí để thực hiện bước quyết đoán này. Bởi vì hắn biết một khi hắn quyết định, bóng đen sẽ đi theo hắn suốt cuộc đời.
“Mọi thứ trên đời này đều có giá của nó.”
Tô Văn Văn nói: “Sáng mai, nhân danh hiệp hội hữu nghị Nhật-Trung, ta sẽ quyên góp số tiền 50 triệu yên với danh nghĩa của ngươi.”
Nói xong, Tô Văn Văn vỗ tay phát ra tiếng.
Tập đoàn Cẩm Tú vẫn luôn làm theo thông lệ cũ, nhưng lần này không phải là một lượng tiền mặt lớn mà là một tờ vé số được đặt trước mặt Ito.
“Ta nghe nói Ito tiên sinh luôn mong muốn mang lại cuộc sống tốt đẹp cho mẹ và em gái, nhưng ta e rằng ngươi khó mà thực hiện với thu nhập hiện tại.”
Ito im lặng.
“Hạ quốc có câu con muốn nuôi nhưng cha mẹ không đợi.”
Tô Văn Văn nói: “Sau bao nhiêu năm vất vả, nếu không thể chăm sóc tốt cho gia đình, cho dù nhiều năm sau Ito tiên sinh có thể thành công, nhưng mẹ của ngươi còn lại bao nhiêu thời gian?”
“Em gái của ngươi đang làm công ban ngày cho một cửa hàng tiện lợi. Nàng ngay cả một chiếc áo mới cũng không dám mua.”
Tô Văn Văn chỉ vào tờ vé số trên bàn: “Tiền thưởng 60 triệu đủ cho hoàn cảnh của ngươi. Không biết cái giá ta đưa ra có đủ mua được lòng trung thành của Ito tiên sinh hay không?”
Bây giờ thủ đoạn của người Hạ quốc đáng sợ như vậy sao?
Ito cảm thấy lời nói của Tô Văn Văn giống như một tấm lưới lớn vô hình. Hắn không cách nào thoát ra khỏi.
“Các ngươi đã tốn nhiều công sức như vậy chỉ để ta trở thành một thành viên nhỏ trong chính phủ? Công sức và phần thưởng này quá không tương xứng.”
Chút lý trí cuối cùng trong đầu đã thôi thúc Ito hỏi câu mà hắn quan tâm nhất.
“Ngươi có tài năng, chúng ta có vốn liếng.”
Tô Văn Văn ngả người ra sau: “Ito tiên sinh có thỏa mãn với việc chỉ có thể trở thành một ủy viên nhỏ hay không? Yên tâm đi, chúng ta đủ kiên nhẫn.”
“Ta không thể từ chối lời đề nghị của ngươi.”
Trong đầu Ito nhớ lại những năm tháng trước đây. Cuối cùng, hai tay hắn run rẩy cầm tấm vé số, giọng điệu đắng chát: “Ta sẵn sàng dâng hiến lòng trung thành của mình.”
“Chứng minh cho ta thấy đi.”
Tô Văn Văn mỉm cười: “Nghe nói trên đường tới đây có người thô lỗ với Ito tiên sinh. Điều này khiến ta rất tức giận. Dù sao ngươi cũng là khách của ta mà.”
Trong khi Ito vẫn đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, cửa sau của quán bar bị đẩy ra. Một số nam nhân vẻ mặt lạnh lùng mang theo ba người đã xụi lơ bước vào.
Nhìn thấy khuôn mặt bầm tím, sưng tấy của những kẻ đã đấm đá mình, Ito cảm thấy một niềm vui khó tả trong lòng.
“Ta đổi ý rồi.”
Tô Văn Văn chỉ vào đám hán tử say rượu xụi lơ, cười nói: “Ta không cách nào xác định được lòng trung thành của Ito tiên sinh. Cho nên, ta sẽ yên tâm hơn nếu nắm nhược điểm của ngươi trong tay.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lần này Ito thật sự không hiểu ý của Tô Văn Văn.
“Không biết Ito tiên sinh có gan giết đám rác rưởi đã xúc phạm ngươi hay không?”
Giọng điệu bình thản của Tô Văn Văn như tiếng sấm vang bên tai Ito.
….
Một người bình thường làm sao có thể giết chết một người, nhất là khi không thù không oán, cũng không có lý do?
Đây là một chủ đề rất nhạy cảm, thậm chí sẽ bị nhiều người ngây thơ chỉ trích, cho rằng không có khả năng.
Trên thực tế, tất cả bọn hắn đã đánh giá thấp sự phức tạp của bản chất con người.
Một bậc thầy tâm lý học từng tiến hành một thí nghiệm với nội dung rất kỳ quái.
Đó là cách biến một người tốt bụng, không hung hãn thành kẻ sát nhân tàn ác dưới sự sắp đặt và dẫn dắt thường xuyên của thế giới bên ngoài.
Toàn bộ quá trình thí nghiệm không hề sử dụng phương pháp cao cấp nào, hoàn toàn là trải nghiệm của người bình thường nhưng kết quả thu được lại vô cùng kinh khủng.
Câu trả lời là có, thời gian cần thiết là 72 phút.
Nghĩa là, khi một người bình thường ở trong môi trường xa lạ và gặp bất lợi thì khả năng phán đoán và chỉ số IQ của người đó sẽ bị giảm sút nghiêm trọng.
Bảy mươi hai phút có thể lật đổ những quan niệm tích lũy hàng chục năm của một người và đưa hắn xuống địa ngục!
Lợi dụng cái gì? Là tính phục tùng.
Đương nhiên, Tô Văn Văn không phải chuyên gia tâm lý học. Hắn chỉ là một con dao đủ sắc bén được Tô Bình Nam mài giũa mà thôi.
Nhưng cũng không kém phần quan trọng, Ito không phải là một người bình thường, hắn là một nam nhân hoang tưởng, bị nghèo đói và giai cấp áp bức hàng chục năm nhưng vẫn tràn đầy tham vọng.
Hai người này tưởng chừng như không hợp nhau nhưng thực ra bọn hắn có một điểm chung.
Không từ thủ đoạn.