“Giết bọn hắn?”
Biểu hiện của Ito có phần vượt quá mong đợi của Tô Văn Văn. Sau mấy phút kinh ngạc, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi một vấn đề: “Ngay tại chỗ này?”
Tô Văn Văn rốt cuộc ngồi thẳng người.
Hắn lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, làm sao mà không nghe ra được giọng điệu nghiêm túc của Ito?
“Bây giờ là ban đêm, hơn nữa nơi này thuộc về Cẩm Tú.”
Tô Văn Văn chậm rãi nói ra hai chữ “ban đêm” mà cả đời Ito không thể quên được.
Ito nghi hoặc.
“Sau mười hai giờ, khu vực này là của riêng ta.”
Tô Văn Văn dành cho Ito thái độ và giọng điệu tôn trọng nhất mà hắn có trong đêm nay.
“Hy vọng không bao lâu nữa, ban ngày sẽ thuộc về ngươi, còn ban đêm thuộc về ta.”
Nam nhân đứng dậy, ánh mắt sắc bén như dao: “Đương nhiên, ta nói là toàn bộ Shinjuku.”
Khi hai người đang nói chuyện, một người say rượu nằm trên mặt đất đã tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy Ito, hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức phun một bãi nước bọt vào người Ito.
Chất lỏng bẩn thỉu từ từ chảy xuống đôi giày da mới toanh của Ito, vô cùng bắt mắt.
Tô Văn Văn cau mày, tiện tay cầm chai bia trên bàn đập xuống. Rượu bắn tung tóe cùng tiếng tanh tách giòn tan khiến nam nhân say rượu mềm oặt.
“Chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết mọi dấu vết, ngươi chỉ cần bóp cò súng là được.”
Tô Văn Văn nhận lấy cái khăn mà cấp dưới đưa đến, từ từ lau sạch bàn tay phải bị bẩn: “Ta chỉ cho ngươi mười phút để cân nhắc.”
Một khẩu súng màu bạc được đặt ở giữa bàn, màu sắc của thân súng dưới ánh sáng mờ ảo thật đẹp mắt.
Ito cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, giờ hắn chỉ có thể phân tích được hai điều.
Đầu tiên, tổ chức dưới vỏ bọc hiệp hội hữu nghị Nhật-Trung Shinjuku này chắc chắn là một thế lực xã hội đen của Hạ quốc, có người có tiền, hơn nữa còn hành xử rất tàn nhẫn.
Thứ hai, đây là sự nhập đội.
Đối phương hiển nhiên muốn lợi dụng chuyện này để hoàn toàn khống chế mình.
Ito không quan tâm đến màu sắc của thế lực hiệp hội Nhật-Trung. Chỉ cần những người đó có thể cung cấp cho hắn chiếc thang mà hắn cần, thì hắn có thể chấp nhận.
Ito cũng tỏ ra do dự.
Do dự không phải vì sợ hãi, có đáng hay không mới là điều cân nhắc duy nhất của Ito.
Bất cứ thường dân nào có thể tham gia vào đấu trường chính trị đều có điều gì đó phi thường, giống như Ito bây giờ chỉ là một kẻ phụ tá, nhưng dường như hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không thành công.
Sự tự tin và kiên trì này đã là những lợi thế mà 90% người bình thường không thể sánh được và sẽ không có được.
“Ta cần vị trí phó chủ tịch hiệp hội, và ngươi phải hứa rằng số lượng thành viên sẽ tăng gấp ba trước khi cuộc bỏ phiếu kết thúc.”
Ito nhìn Tô Văn Văn: “Như vậy ngươi mới không lỗ vốn.”
“Được.”
Đôi mắt nheo lại của Tô Văn Văn nhìn chằm chằm vào từng cử động của Ito. Tên gia hỏa được lão đại xem trọng này tỏ ra điềm tĩnh khác hẳn người thường, điều này khiến hắn có phần ấn tượng.
Ito nhìn xung quanh, không biết từ khi nào toàn bộ quán bar đã trở nên trống rỗng, tất cả nữ hài ăn mặc hở hang và người phục vụ đều đã rời đi, chỉ còn lại bảy tám nam nhân nhìn thẳng với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ngươi có biết không, Tô tiên sinh?”
Ito đưa tay chộp lấy khẩu súng trên bàn, vẻ mặt kỳ quái: “Ta đã có ý định giết người không dưới mười lần kể từ khi gia đình ta phá sản.”
“Bởi vì ta nghĩ bất cứ ai bắt nạt ta đều phải chết.”
Nói xong, Ito giơ súng lên nhắm và bóp cò không chút do dự.
Pằng! Pằng!
Tiếng súng nặng nề vang lên trong quán bar.
Trên đời này không bao giờ thiếu sự giết chóc. Tất cả các màu sắc rực rỡ đều do có người thay ngươi tô lên.
…
Ngay khi Ito nổ súng giết người, La Giai Văn ở Thiên Đô cũng đã chết.
Nhưng không giống như những kẻ say rượu, cổ họng của hắn bị bàn chải đánh răng đâm thủng.
Người giết hắn là một tên tội phạm chung thân.
Tội phạm chung thân là loại tội phạm nghiêm trọng, kiếp này không thể ra tù hoặc đã quá già để tồn tại và hòa nhập xã hội sau khi được thả ra.
Loại người này có một đặc điểm chung.
Bọn hắn không có lo lắng, hoặc rất ít lo lắng, những người này ngày ngày sống trong ngơ ngơ ngác ngác, chỉ tính từng ngày một.
Không phải ai cũng bị gọi là tội phạm, bởi vì bọn hắn phải có một đặc điểm.
Không đủ thông minh nhưng lại đủ nghĩa khí.
Kẻ giết La Giai Văn được người ta gọi là Chu lão lục, bị kết án tù chung thân. Hắn đã bốn mươi tám tuổi, vợ của hắn đã bỏ đi. Người thân duy nhất là đứa con gái bảy tám năm chưa từng đến thăm hắn.
Sau khi giết chết La Giai Văn, Chu lão lục không hề hoảng sợ mà bình tĩnh nói với cảnh sát xông vào.
“Có thuốc không?”
…
Cái chết của La Giai Văn khiến một số người vui mừng và một số người đau buồn, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, trong khi nhiều người cảm thấy kinh hoàng.
Mặc dù các thế lực có ý kiến khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất của bọn hắn là không ai tin rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Mọi người đều biết việc bắt giữ La Giai Văn có ý nghĩa gì.
Tuyến đường Liễu Bình đã được điều tra rõ ràng. Công trình Thiên Đô Mới tồn tại vấn đề là một sự thật không thể chối cãi. Hầu hết các manh mối hiện được tiết lộ về những vấn đề này đều hướng về La Giai Văn.
Nhưng bây giờ La Giai Văn lại chết?
“Vô pháp vô thiên, điều tra đến cùng cho ta.”
Ông chủ Tô đã nói điều này khi kết thúc một cuộc họp thường kỳ: “Điều quan trọng nhất trên đời là phải nghiêm túc. Giấy không thể gói được lửa.”
Lúc đó Tô Trung Hòa nhìn một lượt mọi người trong hội trường: “Thiên Nam không phải vườn sau nhà ai, chúng ta là công chức, không phải chủ nhân!”