“Ta hiểu rồi.”
Giọng điệu của ông chủ Vương vô cùng tàn nhẫn: “Để ta tìm người cắn chết hắn, để hắn lật người không nổi.”
“Chúng ta phải nhanh lên, bây giờ là lúc chạy đua với thời gian.”
Ông chủ Lưu gay gắt nói: “Ta sẽ thông báo cho những người khác phối hợp với ngươi.”
Sau khi cúp cuộc điện thoại đầu tiên, Lưu Lương lập tức gọi cuộc điện thoại thứ hai: “Mấy ngày tới ngươi sang hợp tác với lão Vương đi, nhất định phải nhanh.”
“Được.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của ông chủ Vũ có chút chán nản: “Lưu ca, ta lắm chuyện một câu, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị hai tay, nhanh chóng chuyển số tiền còn lại ra ngoài đi.”
“Làm sao mà ra ngoài? Vị trí của ta quá nhạy cảm, số tiền quá lớn, không thể thông qua các kênh trước đó trong thời gian ngắn như vậy.”
Lưu Lương thở dài: “Bây giờ hoặc cá chết hoặc lưới rách, không có lựa chọn thứ ba.”
“Có một người có lẽ giúp được chúng ta nhưng cần phải bỏ ra một cái giá rất lớn.”
Ông chủ Vũ hệ thống khai thác mỏ trầm ngâm vài giây rồi chậm rãi nói: “Miếu đường của ngài cao nên không hiểu lưu manh bên dưới. Rắn có đường của rắn, chuột của đường của chuột. Có lẽ Tô Bình Nam của Cẩm Tú có cách để tiền của ngươi chảy ra ngoài.”
Ở thời đại này, chuyện ra nước ngoài không phải hiếm. Con gái của Lưu Lương xảo quyệt đã rời khỏi đất nước.
Có lẽ những người này đã có linh cảm về ngày đó.
“Hắn rất thông minh, hiện tại đang tránh ở nước ngoài, ý tứ cách xa vũng bùn Thiên Đô. Hơn nữa, chúng ta cũng chưa từng có liên hệ gì với Cẩm Tú.”
Đương nhiên Lưu Lương biết mạng lưới quan hệ khổng lồ của tập đoàn Cẩm Tú, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được đánh giá cao từ miệng người nhà như vậy.
“Cho nên ta mới nói là phải bỏ ra giá cao.”
Ông chủ Vũ nói tiếp: “Khi chính đạo không thông, tà môn ma đạo chưa hẳn không phải là cách.”
“Ta sẽ cân nhắc.”
Lưu Lương cúp điện thoại.
…
Trên đời này không ai có kế hoạch hoàn hảo cả, ngay khi Tô Bình Nam, kẻ chủ mưu đằng sau lặng lẽ thay đổi ván cờ, hắn không bao giờ ngờ rằng Lưu Lương và những người khác lại nghĩ đến hắn, thậm chí còn cố gắng kéo hắn vào cuộc chơi.
Tốc độ Tô Bình Nam biết được Hậu Đại Khánh đưa ra lựa chọn cũng không chậm. Lúc này hắn không biết mạng lưới hải ngoại của mình đã bị đám người ông chủ Lưu để mắt đến. Nam nhân cười rất vui vẻ.
“Lão lưu manh Chu lão lục giết La Giai Văn lúc trước, loại người như vậy cả đời chú định chết già trong nhà giam. Có lẽ Hậu Đại Khánh không cạy miệng được hắn trong thời gian ngắn đâu.”
Sau khi nghe Lục Viễn báo cáo về tung tích cụ thể của Hậu Đại Khánh, nam nhân đưa ra đánh giá. Lục Viễn gật đầu.
“Sau khi phía Hậu Đại Khánh đột phá, bước tiếp theo của ông chủ Tô nhất định là khống chế diễn biến của tình thế, hắn muốn thực hiện một cuộc giải phẫu tinh vi ở quan trường Thiên Nam. Đó là một ý tưởng hay, nhưng nó không có lợi cho chúng ta, vì vậy ta cần phải đốt thêm một ngọn lửa khác.”
Nam nhân ở xa hàng ngàn dặm này đã tận dụng tối đa quyền kiểm soát Thiên Nam.
“Thêm một vài thứ nữa, kéo luôn nhà họ Hoàng và nhà họ Cố xuống luôn.”
Nụ cười trên mặt Tô Bình Nam vô cùng nhẹ nhõm: “Bắt đầu như thế nào là do Tô Trung Hòa hắn, nhưng kết thúc ra sao sẽ do Cẩm Tú chúng ta định đoạt.”
…
Mặt Hậu Đại Khánh không thay đổi nhìn Chu lão lục ngồi trong phòng thẩm vấn, tâm trạng chùng xuống.
Tù nhân nào khó đối phó nhất? Hung ác? Xảo quyệt? Tất cả đều không phải.
Theo quan điểm của Hậu Đại Khánh, tội phạm tàn ác hay xảo quyệt không quan trọng.
Chừng nào hắn còn là một con người, hắn luôn có điểm yếu của mình.
Bề ngoài hắn rất hung ác nhưng ngươi chỉ cần tìm ra điểm yếu của hắn và giáng cho hắn một đòn nhẹ, khi đó lớp vỏ cứng bao quanh hắn sẽ bị phá vỡ, và điều mình mong muốn sẽ đến một cách tự nhiên.
Vậy loại tù nhân nào đáng sợ nhất? Loại tù nhân không có ham muốn và không có đòi hỏi?
Hiển nhiên Chu lão lục trước mặt thuộc loại này.
Sự thật này gần như đã được xác nhận ngay từ giây phút đầu tiên Hậu Đại Khánh nhìn thấy Chu lão lục.
Đôi mắt không thể đánh lừa hắn, một chuyên gia về biểu cảm vi mô.
Hậu Đại Khánh từ ánh mắt trống rỗng vô hồn của Chu lão lục nhìn ra được trạng thái của hắn.
Hắn sống chỉ để chờ đợi cái chết, cuộc sống dường như đã đóng lại mọi hy vọng cho nam nhân này. Và hắn đã hoàn toàn thừa nhận thực tế này.
Lâm Hoa Hoa ngạc nhiên nhìn kẻ sát nhân trước mặt, hoàn toàn khác hình ảnh ban đầu mà nữ hài đã nghĩ. Trong nhận biết cố hữu của Lâm Hoa Hoa và những người trẻ tuổi, một người có thể dùng bàn chải đánh răng đâm vào cổ người khác mười bảy lần liên tiếp chắc chắn là một ác nhân cao lớn vạm vỡ.
Nhưng Chu lão lục đã hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của bọn hắn.
Thân hình gầy gò, mái tóc hoa râm, thậm chí cả người mang một bầu không khí chết chóc.
“Trên tư liệu có nói cha mẹ ngươi đã mất, ngươi không có con cái, ngươi đã ở tù mười sáu năm, nhưng hiện tại bản án vẫn là vô thời hạn.”
Hậu Đại Khánh quan sát Chu lão lục một hồi mới đưa ra câu thẩm vấn đầu tiên: “Có thể nói cuộc đời của ngươi thật ra đã kết thúc năm ngươi hai mươi tám tuổi, hiện tại ngươi đang chờ chết.”
Chu lão lục vẫn cúi thấp đầu, biểu hiện giống như sắp ngủ.
“Phạm nhân Chu Hiểu Đông, chú ý thái độ của ngươi.”
Lâm Hoa Hoa nghiêm khắc khiển trách. Khi nàng muốn đối phương ngẩng đầu lên, Hậu Đại Khánh xua tay ngăn cản lời nói tiếp theo của nàng.
“Dựa vào hành vi của La Giai Văn trong phòng giam, ngươi không có động cơ giết hắn, cho nên ta có thể khẳng định ngươi là một con dao, một con dao làm việc cho người khác.”
Hậu Đại Khánh không hề tức giận với thái độ của Chu lão lục, ngược lại ra hiệu cho cảnh sát ở bên đưa cho mình một điếu thuốc, thậm chí còn bước tới giúp Chu lão lục châm lửa.