“Vậy điều gì có thể khiến ngươi phạm tội giết người?”
Hậu Đại Khánh nâng gương mặt đối phương lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của đối phương, giọng điệu thăm dò: “Nghĩa khí?”
Giọng điệu của Hậu Đại Khánh có chút mỉa mai: “Khi ngươi hơn hai mươi tuổi, ngươi cũng vì nghĩa khí mà giúp bạn bè của mình gánh không ít tội danh. Bây giờ người ta cầm điện thoại di động lái Santana, còn ngươi thì ngồi tù mục xương. Đây là chỗ lợi mà nghĩa khí mang đến cho ngươi sao?”
Lời nói đâm thẳng vào tim nhưng Chu lão lục vẫn lựa chọn im lặng, ánh mắt trống rỗng không hề có gợn sóng.
“Ngươi cũng khá bất hiếu, mẹ của ngươi đã nuôi nấng ngươi, nhưng nàng chết sau khi ngươi bị giam mười năm, ngươi thậm chí còn không có cơ hội gặp nàng lần cuối.”
Hậu Đại Khánh tiếp tục đổi góc độ kích thích Chu lão lục, muốn tìm kiếm đột phá ở người này.
Đôi mắt đục ngầu của Chu lão lục đảo một vòng, lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện sau khi được thẩm vấn: “Gặp thì thế nào? Nàng có thể sống sót sao?”
Chu lão lục nhìn Hậu Đại Khánh, nhếch miệng nói: “Trên đời này, đối với mẹ ta, thà chết còn hơn sống để tránh đau khổ.”
Trong mười phút tiếp theo, dù Hậu Đại Khánh có kích thích đối phương từ góc độ nào, Chu lão lục cũng không hề nói một câu.
Phòng thẩm vấn lại rơi vào im lặng.
…
“Trưởng phòng Hậu, tên gia hỏa này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu không, để chúng ta sử dụng chút thủ đoạn?”
Tên cảnh sát đang hợp tác làm việc ở bên có chút bực bội, đưa ra ý kiến của mình: “Con vịt chết thường hay mạnh miệng. Loại người này ta đã thấy nhiều. Để ta xem xương cốt của hắn có đủ cứng hay không.”
Hậu Đại Khánh trừng mắt lắc đầu với tên cảnh sát.
Hắn từ chối đề nghị không phải hắn tốt bụng, cũng không phải vì một số quy định nhảm nhí, mà là vì hắn nhìn thấy những vết thương dày đặc trên cánh tay trần của Chu lão lục.
Nhiều vết thương đã đóng vảy và lành lại nhưng vẫn có thể thấy vết thương rất sâu. Một người có xu hướng bạo lực tự ngược đãi bản thân không còn thuộc hạng người bình thường nữa.
Thủ đoạn tra tấn bức cung là rủi ro mà hắn không thể chấp nhận được trong giai đoạn nhạy cảm này.
“Đưa hắn trở về.”
Hậu Đại Khánh quyết định tạm dừng thẩm vấn, bây giờ là lúc tuyến phòng ngự của người này đạt tới điểm cao nhất, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Vừa đứng dậy, cách Chu lão lục nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá trên bàn khiến hắn thay đổi ý định.
“Ngươi muốn sao?”
Hậu Đại Khánh cầm gói thuốc lên: “Một câu hỏi, bao thuốc này đưa cho ngươi. Ta cam đoan cho đến khi ngươi hút xong bao thuốc đó, sẽ không có người quan tâm đến ngươi.”
“Có một số câu hỏi ta sẽ không trả lời.”
Ánh mắt Chu lão lục lấp lóe, rõ ràng đã động tâm.
“Yên tâm, ta sẽ không hỏi là ai ra lệnh cho ngươi giết La Giai Văn đâu.”
Hậu Đại Khánh lại một lần nữa bộc lộ chỉ số IQ cao của mình. Sau khi ném bao thuốc lá cho Chu lão lục, hắn chậm rãi nói: “Trước khi giết chết La Giai Văn, hai người có phát sinh xung đột hay không?”
“Không có.”
Chu lão lục chắp đôi tay bị còng nhận lấy bao thuốc, nhếch miệng giống như lệ quỷ trong địa ngục: “Ta chỉ không thích cái tính ăn trên ngồi trước của hắn, cho nên ta giết chết hắn thôi.”
“Ngươi là người nghiện thuốc lá. Nhìn ngươi thì chắc thứ này ngày thường không thiếu. Nhưng con gái của ngươi đã tuyên bố không nhận ngươi là ba. Ta không nghĩ ra có ai đưa ngươi thứ này.”
Nhìn Chu lão lục hít lấy hít để bao thuốc, Hậu Đại Khánh nói ra một câu đầy thâm ý.
…
Trong khi Hậu Đại Khánh chắc chắn rằng mình đã tìm ra manh mối, người bạn thân nhất của hắn ở Thiên Đô là Chung Thụ Lâm đã xảy ra chuyện.
Tội danh không nhỏ.
Cơ quan quản lý thị trường thu giữ một con cá tầm Trung Quốc trong lô hàng của một nhà hàng hải sản do hắn cung cấp.
Đây là một con cá tầm Trung Quốc trưởng thành, dài hơn một mét, màu vàng toàn thân, giải thích một cách sinh động tại sao nhiều người đánh cá gọi nó là rồng vàng.
Nếu đúng như vậy, Chung Thụ Lâm có thể phải đối mặt với mức án dưới một năm tù và phạt tiền hàng chục nghìn nhân dân tệ, nhưng số lượng mà bộ phận thị trường tìm thấy trong gian hàng của hắn lập tức khiến Chung Thụ Lâm ớn lạnh toàn thân.
“Ta thực sự không biết có chuyện như vậy, có người muốn hại ta.”
Chung Thụ Lâm bị đưa về trại giam liên tục la hét rằng hắn bị oan, thậm chí còn nhân danh con trai mình mà thề rằng hắn không hề biết gì. Tuy nhiên, các nhân viên chỉ thờ ơ để hắn ở trong phòng giam lạnh lẽo và không có động thái gì.
Điều này khiến cho Chung Thụ Lâm cảm thấy bất an.
Hắn đúng là bị oan nhưng cũng không oan hoàn toàn.
Bởi vì những năm đầu cá tầm được mệnh danh là rồng vàng dưới nước, hắn cũng bắt được vài con.
Chính tài phú đó đã giúp hắn có vốn để khởi nghiệp.
“Với số lượng lớn như vậy, ngươi không chỉ ngồi tù tám mười năm mà số tiền phạt còn đủ cho ngươi táng gia bại sản.”
Trọn một giờ sau khi bị ném vào phòng giam lạnh lẽo, một nam nhân chữ quốc xuất hiện trước mặt Chung Thụ Lâm.
“Thật sự oan cho ta lắm. Số hàng đó không phải của ta.”
Chung Thụ Lâm nói năng lộn xộn nhưng những gì đối phương nói tiếp theo lại khiến hắn im lặng.
“Không khó để biết một người đã làm gì, ngươi dám nói là mình chưa động tới sao?”
Nhìn Chung Thụ Lâm không nói nên lời, nam nhân có gương mặt chữ quốc tùy ý khoát tay: “Hơn nữa, những thứ đó không quan trọng, điều quan trọng là đã tìm được những thứ này trong cửa hàng của ngươi.”
Đúng lúc Chung Thụ Lâm đang định phản bác, lời nói của nam nhân mặt chữ quốc khiến hắn hoàn toàn sửng sốt tại chỗ: “Sự việc có thể lớn có thể nhỏ, chúng ta giao dịch đi.”
“Cái gì?”
Chung Thụ Lâm có chút không tin vào lỗ tai của mình.
“Nghe nói ngươi vẫn luôn tìm người nhận thầu thị trường hải sản phía Tây?”
Nam nhân mặt chữ quốc ném thẻ hành nghề của mình cho Chung Thụ Lâm: “Ta có thể giúp ngươi.”
Chung Thụ Lâm hiển nhiên vẫn còn chưa kịp phản ứng. Sau khi nhận giấy tờ của đối phương, ánh mắt của hắn ngây ra.