“Đây là thị trường nơi ngươi có thể đảm bảo kiếm được ba triệu nhân dân tệ mỗi năm, mà không phải đối mặt với án phạt và mười năm tù khiến ngươi phá sản.”
Nam nhân mặt chữ quốc mở to mắt nhìn Chung Thụ Lâm: “Ngươi chỉ cần thừa nhận một điều.”
“Điều gì?”
Mặc dù Chung Thụ Lâm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác âm mưu đập vào mặt làm sao cũng không gạt bỏ được.
“Sau một tiếng sẽ có người tố cáo trưởng phòng sở giám sát Hậu Đại Khánh nhận hối lộ. Sau đó, khoản tiền đó sẽ xuất hiện bên trong phòng làm việc của Hậu Đại Khánh.”
Nam nhân mặt chữ quốc mỉm cười nói: “Số lượng không lớn, hai trăm nghìn.”
“Việc này liên quan gì đến ta? Ta chỉ gặp hầu tử một lần sau khi hắn đến Thiên Nam.”
Nghe Chung Thụ Lâm nói như vậy, rõ ràng hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái tên Hậu Đại Khánh khiến ánh mắt của Chung Thụ Lâm vừa sáng lên lập tức ảm đạm, hắn hiểu với tính cách của hầu tử, đối phương sẽ không nhúng tay vào.
“Ta muốn ngươi nhận số tiền đó. Lý do rất đơn giản. Đây là phí cảm ơn hắn đã đồng ý giúp ngươi thu hẹp thị trường.”
Nam nhân mặt chữ quốc thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy, đưa ra lời giải thích với Chung Thụ Lâm: “Không còn cách nào, chỉ có thể làm phiền ngươi. Ai bảo quỹ tích sinh hoat của người bạn này của ngươi ở Thiên Nam quá đơn giản. Ngươi là chỗ duy nhất chúng ta có thể nhúng tay vào.”
Nam nhân đứng dậy vỗ vai Chung Thụ Lâm đã bị dọa sợ: “Tuyệt đối đừng từ chối. Nếu không, ngươi sẽ rất thảm. Bởi vì chúng ta không còn cách nào khác. Đúng rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết một việc. Từ giờ cho đến khi sự việc kết thúc, ngươi sẽ bị nhốt ở khu Tây thành. Nơi này không phải là chỗ Hậu Đại Khánh có thể nhúng tay vào.”
Giọng điệu của nam nhân mặt chữ quốc đủ chân thành.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc. Sự việc đã đi đến bước này, các lão đại của phe phái địa phương đều hiểu phương pháp duy nhất để phá cục là nhất định phải lập tức xử lý cây đao Hậu Đại Khánh.
Hoặc cá chết, hoặc lưới rách.
Trong trò chơi vương quyền, hy sinh mấy tên pháo hôi không tính là gì…
…
Mặc dù không có thuốc súng, nhưng trong tình huống này, hai bên thực sự đang chạy đua với thời gian.
Hậu Đại Khánh không biết cuộc tấn công của phe địa phương nhằm vào mình đã bắt đầu. Sau khi thẩm vấn Chu lão lục xong, hắn không rời đi ngay mà thẩm vấn một người vốn không có trong kế hoạch.
Một tù nhân tên Chu Viễn, là người khá có tiếng trong nhà giam này.
“Ngươi nói ngươi có chuyện quan trọng muốn gặp ta?”
Hậu Đại Khánh nhìn nam nhân trung niên với hơi thở giang hồ rất nặng trước mặt, trong giọng điệu mang theo sự nghi ngờ khó tả.
“Đúng vậy.”
Chu Viễn mỉm cười, không hề có tính cách tàn nhẫn của bá chủ một phương trong tù, ngược lại cực kỳ giống một kẻ lọc lõi hơn.
“Thời gian của ta rất quý báu nhưng ngươi lại biết lịch trình của ta ngày hôm nay, hơn nữa còn nhắn tin cho ta, điều này nói rõ năng lượng của ngươi không nhỏ.”
Hậu Đại Khánh lạnh lùng nhìn đối phương, không hề bối rối trước thái độ kiêu ngạo của hắn: “Cho nên ta cho ngươi cơ hội gặp mặt này, nhưng chỉ kéo dài trong năm phút.”
Dứt lời, Hậu Đại Khánh nhìn xuống đồng hồ của mình, hiển nhiên hắn không nói đùa.
“Ta biết vì sao Chu lão lục giết La Giai Văn.”
Chu Viễn vừa nói xong, toàn bộ phòng thẩm vấn dường như yên tĩnh lại: “Nói tiếp đi.”
Hậu Đại Khánh nheo mắt nói tiếp, không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện vội vàng nào, nhưng Lâm Hoa Hoa đứng bên cạnh hắn có thể nhìn ra được tâm trạng căng thẳng của hắn từ những ngón tay trắng bệch.
“Đây có tính là lập công chuộc tội không?”
Chu Viễn chậm rãi ngồi thẳng người: “Sếp có giảm hình phạt cho ta hay không?”
Hậu Đại Khánh đột nhiên mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào mặt Chu Viễn: “Ngươi rất thích giả bộ hồ đồ.”
Không cho Chu Viễn cơ hội phản bác, Hậu Đại Khánh nói tiếp: “Ngươi bị bắt vào bảy năm trước. Bởi vì cải tạo tốt, cho nên ngươi được giảm xuống còn hai mươi năm, đúng không?”
Chu Viễn gật đầu.
“Ngươi có địa vị cao trong giang hồ, dày dặn kinh nghiệm, biết làm việc, trong tù lại có mấy tiểu bối ngưỡng mộ ngươi, cũng được xem là ngôi sao sáng trong nhà giam này.”
Trí nhớ của Hậu Đại Khánh rất kinh người. Hắn mới gặp Chu Viễn có mười mấy phút trước đó, nhưng hắn lại nhớ rất kỹ quỹ tích và những gì Chu Viễn đã làm trong những năm qua.
“Nhưng sau bao nhiêu năm, mạng lưới quan hệ của ngươi và những người bạn trong giang hồ đã sụp đổ. Thậm chí chi phí sinh hoạt hàng tháng trong tài khoản của ngươi cũng chỉ có vài trăm tệ.”
Giọng điệu của Hậu Đại Khánh dần trở nên sắc bén: “Nói cách khác, ngươi nhìn thì có vẻ uy nghiêm, nhưng trên thực tế, trình độ của ngươi hoàn toàn không thể tiếp cận được ta. Nhưng ngươi lại biết ta, thậm chí còn biết mục đích chính ta tới đây. Nếu trong đó không có ai sai khiến ngươi, ta thật sự không tin.”
Chu Viễn há mồm không nói gì.
“Đối với việc vì sao ngươi đứng ra, là ai bảo ngươi đứng ra, ta không có hứng thú. Ngươi biết rất rõ chuyện này sẽ mang lại cho ngươi lợi ích gì. Hiện tại ngươi đừng giở trò gì nữa, hãy nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết.”
Hậu Đại Khánh đủ thông minh để không hỏi thêm Chu Viễn câu nào, bởi vì hắn hiểu rõ sự cấp bách của thời gian hơn ai hết. Hắn cho rằng, có người đang muốn mượn tay mình chỉnh đốn lại nhà giam mà thôi.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ. Ở đâu có quyền lợi thì ở đó có phe phái. Đối với điều này, Hậu Đại Khánh không quan tâm.
Hậu Đại Khánh lấy lại quyền chủ động, khiến ánh mắt Lâm Hoa Hoa chỉ toàn là sự sùng bái.
“Chu lão lục là một con rối.”
Chu Viễn nuốt nước bọt, chậm rãi lên tiếng: “Hắn giết La Giai Văn không thể nào là vì nhìn đối phương chướng mắt, cũng không có khả năng hắn nổi điên. Là có người muốn hắn làm.”
“Con rối? Là ai?”
Hậu Đại Khánh hỏi.
Trong lúc Chu Viễn đang định trả lời, cửa phòng thẩm vấn đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Bốn năm nam nhân mặc đồng phục bước đến bên cạnh Hậu Đại Khánh và Lâm Hoa Hoa.