“Trưởng phòng Tiêu?”
Hậu Đại Khánh nhìn hán tử dẫn đầu, giọng điệu hơi kinh ngạc: “Có việc gì mà ngươi đến đây thế?”
“Xin lỗi trưởng phòng Hậu, ta không thể không cắt ngang công việc của ngươi.”
Tiêu Chấn Hoa giơ lệnh bắt mà Hậu Đại Khánh vô cùng quen thuộc ra trước mặt hắn.
“Ngươi dính đến một vụ án hối lộ, ngươi phải lập tức quay về phối hợp điều tra.”
“Cái gì?”
Trong lúc Hậu Đại Khánh còn chưa kịp phản ứng, hai cấp dưới sau lưng Tiêu Chấn Hoa đã bước đến bên cạnh Hậu Đại Khánh, còng tay lạnh lẽo khóa vào tay của hắn.
Mọi người đều xôn xao. Lâm Hoa Hoa tức giận xông đến.
“Trở về.”
Hậu Đại Khánh bình tĩnh lại. Hắn nhìn trưởng phòng phòng giám sát 3 Tiêu Chấn Hoa, nụ cười có chút thâm ý: “Có một số cái đuôi rốt cuộc không giấu được nữa rồi.”
“Dẫn đi.”
Sắc mặt của Tiêu Chấn Hoa hơi thay đổi, sau đó nghiêm mặt ra lệnh.
…
Trong khoảng thời gian này, không khí quan trường Thiên Nam khá vi diệu.
Mọi người đều biết, chuỗi hành động sau đêm mưa của Tô Trung Hòa đã báo trước điều gì đó.
Thiên Nam sắp bị giải phẫu.
Cuộc phẫu thuật lớn sẽ dẫn đến sự hỗn loạn lớn, đây là sự thật mà mọi người đều hiểu.
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc cho đến nay vẫn tương đối yên ắng, xáo trộn duy nhất là việc bắt giữ La Giai Văn, người phụ trách sở xây dựng tỉnh.
Tuy nhiên, với cái chết đột ngột của La Giai Văn, những gợn sóng này có chút lắng lại.
Nhưng sự tĩnh lặng lại càng đáng sợ hơn.
Bất cứ ai có đầu óc tỉnh táo đều hiểu rằng sự tĩnh lặng như vậy chắc chắn không bình thường. Dùng một câu của An mập để miêu tả sẽ thích hợp hơn.
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một cơn bão chưa, không có sóng trên biển trước khi một cơn bão lớn ập đến.”
An mập than thở với đứa con trai vô dụng của mình: “Bóng tối và sự im lặng trên biển thật đáng sợ. Những cơn bão như thế này thường có thể giết chết người.”
Nhiều người có ý thức chính trị nhạy bén thậm chí còn cảm thấy bị đè nén.
Ngay khi mọi người đang xem tình hình vỡ lở như thế nào thì lại có thêm vài tin tức chấn động trong quan trường Thiên Nam.
Thứ nhất, nhân vật thế hệ trước của nhà họ Cố, cũng là ngũ thúc của Cố Thanh Tùng - Cố Bân Vũ bị tố nhận những khoản hối lộ khổng lồ khi hắn nắm quyền kiểm soát hệ thống y tế sáu năm trước.
Tin tức này còn chưa khiến người ta nguôi ngoai, tiếp theo người có thể ra mặt nhất của nhà họ Hoàng ở Thiên Nam là Hoàng Mậu Nghiệp bị phát hiện có nhân tình, chưa kể có một đứa con ngoài giá thú 8 tuổi.
Làn sóng này nối tiếp làn sóng khác, trong lúc mọi người đang ngơ ngác chờ đợi hậu quả, một sự cố khác khiến quan trường Thiên Nam hoàn toàn rơi vào sự im lặng cực kỳ kỳ lạ.
Hậu Đại Khánh cũng xảy ra chuyện.
Ông chủ Tiêu, trưởng phòng phòng giám sát 3 của hệ thống giám sát nhận được đơn tố cáo Hậu Đại Khánh nhận hai trăm ngàn tiền trà nước của bạn học cũ là Chung Thụ Lâm vì đã giúp đỡ bạn mình nhúng tay vào thị trường hải sản khu Tây thành.
Lại là An mập.
Trước khi nhiều người kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, tên gia hỏa này đã nhìn lên bầu trời trong xanh, lặng lẽ thở dài.
“Bão tố đến rồi.”
…
Bão tố xác thực đã đến rồi.
Trong văn phòng của ông chủ Chu phụ trách chính trị và pháp luật ủy ban tỉnh, ông chủ Quý hệ thống giám sát, Nhậm Thiết Quân hệ thống cảnh sát cùng ông chủ Điền hệ thống kiểm tra kỷ luật đều có mặt.
Trời đã khuya nhưng tòa nhà số 2 của ủy ban tỉnh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Vẫn còn không ít nhân viên ra vào, vẻ mặt mọi người đều có chút ngưng trọng, ánh mắt bọn hắn thỉnh thoảng đảo qua cánh cửa phòng đóng chặt kia.
Những người lăn lộn nhiều năm trong quan trường đều biết rõ, một khi cánh cửa này được mở ra, Thiên Nam sẽ phát sinh tình trạng hỗn loạn lớn chưa từng thấy trong nhiều thập kỷ.
Khác với tiếng ồn ào ngoài cửa, phòng họp yên tĩnh lạ thường.
Chỉ là thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đốt thuốc lá, không hề căng thẳng như người ngoài tưởng tượng mà khá mơ hồ và buồn tẻ.
Quý Hưng Thịnh ngồi ở ghế bên trái, nhàn nhã uống trà, tách trà của hắn giống như một tụ bảo bồn, không vơi đi dù chỉ một nửa.
“Tại sao mọi chuyện đột nhiên trở nên mất khống chế như vậy?”
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Quý Hưng Thịnh.
Trong lòng lão đại hệ thống giám sát, toàn bộ vụ án vốn đã nằm trong lòng bàn tay.
La Giai Văn, Nhậm Lai Hậu, cộng thêm số liệu báo cáo công trình của Chiêm Hạo Nhiên, tất cả những thứ này đều được kiểm soát trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Nhưng bây giờ lão nhị nhà họ Hoàng, lão nhị nhà họ Cố đều xảy ra chuyện. Nếu hai người này ngã xuống thì chỉ có Chúa mới biết sẽ liên quan đến bao nhiêu người và bao nhiêu chuyện.
Là người gốc Thiên Đô, không ai hiểu rõ hai nhà Hoàng Cố cắm rễ sâu bao nhiêu ở vùng đất này hơn Quý Hưng Thịnh.
Huống chi cái này còn chưa hết, càng làm cho Quý Hưng Thịnh nhức đầu hơn là Hậu Đại Khánh cũng bị lôi vào.
Quý Hưng Thịnh từ cơ sở đi lên, hắn biết rất rõ chứng cứ nhất định không thể chối cãi, bất kể sự việc có phải là sự thật hay không!
Chó cắn người thường không sủa. Một khi sủa, nó nhất định cắn không buông.
“Bây giờ chúng ta không thảo luận vấn đề hai nhà Hoàng Cố.”
Ông chủ Chu lên tiếng: “Vợ của Hậu Đại Khánh là Chung Tiểu Ngải bên hệ thống giám sát trung ương. Nói như vậy, phía Thịnh Kinh nhất định sẽ hỏi đến, thậm chí còn có khả năng nhúng tay vào.”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
Với một số người, có một số lời không cần phải nói rõ.
Mối quan hệ giữa địa phương và Thịnh Kinh ở Hạ quốc từ trước đến nay rất tế nhị. Trong suy nghĩ của mọi người, việc địa phương đều giải quyết tại địa phương. Điều đáng sợ nhất đối với các phe phái là Thịnh Kinh nhúng tay vào.
Điều quan trọng nhất là Thiên Nam hiện đang hứng chịu một cơn bão và số lượng vấn đề lộ ra thật đáng kinh ngạc.
Nếu để người Thịnh Kinh nhúng tay vào, chẳng may rút củ cải dính luôn bùn, có trời mới biết mình có bị liên lụy hay không.