Ông chủ Kỳ đã đoán đúng. Một người đánh cờ khác đã nhận được tin tức.
“Sau cuộc họp, chín ông chủ lần lượt bước vào văn phòng của hắn. Danh sách đã được tổng hợp, bao gồm cả thời gian bọn hắn bước vào.”
Trình độ tin tức linh thông của Tô Bình Nam ở Đông Doanh xa xôi đủ để bất kỳ người ngoài cuộc nào cũng chết lặng.
Ba tiếng sau cuộc họp, tức là trước khi ông chủ Tô về nhà nghỉ ngơi, mọi hành động của hắn đều được báo cáo cho tập đoàn Cẩm Tú.
“Lưu Lương đâu?”
Tô Bình Nam hỏi vấn đề quan trọng.
“Ông chủ Lưu xếp thứ mười nhưng Tô Trung Hòa không gặp hắn. Nguyên nhân đưa ra là hắn quá mệt mỏi, cảm thấy không khỏe.”
Lục Viễn trả lời rất nhanh: “Căn cứ theo Lý Kỳ Xương miêu tả, Lưu Lương một mình đợi hơn một tiếng mới rời đi, nhưng ông chủ Tô vẫn không gặp hắn.”
“Hắn là khối u lớn nhất trong cuộc phẫu thuật mà Tô Trung Hòa sắp thực hiện. Nếu gặp hắn, cuộc phẫu thuật này sẽ không thành công. Kết quả đầu voi đuôi chuột, e rằng ngay cả thùng thuốc nổ Hậu Đại Khánh kia cũng không đè được.”
Tô Bình Nam hiển nhiên đã đoán trước được kết quả này. Nam nhân nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Chúng ta phải làm gì?”
Lục Viễn hỏi.
Tô Bình Nam suy nghĩ mấy phút rồi nói: “Có mấy người còn chưa lên tiếng, giờ chưa phải là lúc náo nhiệt nhất. Cho nên việc duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là làm cho thanh đao Hậu Đại Khánh nặng hơn, nặng đến mức Tô Trung Hòa không kiểm soát được.”
“Ý của lão đại là…”
Lục Viễn càng lúc càng phát hiện mình không hợp với quan trường. So với chuyện trong giang hồ, mỗi một quyết định của Tô Bình Nam đều khiến hắn khó hiểu.
“Vị trí trưởng phòng phòng giám sát số 1 của Hậu Đại Khánh vẫn còn thấp so với hắn.”
Tô Bình Nam gõ bàn: “Lão Liễu ở Ủy ban Kỷ luật đã già rồi, nói chuyện với hắn đi.”
Nam nhân mỉm cười lạnh lùng: “Lão Liễu là người thông minh. Hắn biết phải làm như thế nào.”
“Nếu lão Liễu không đảm nhận vị trí đó, khả năng kiểm soát của chúng ta đối với một số người trong quan trường yếu đi rất nhiều.”
Lục Viễn do dự nói.
“Nước trong quá ắt không có cá. Vị trí này đối với Hậu Đại Khánh không phải chuyện tốt, hắn ngồi đó không được bao lâu đâu.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại.
Thiên Nam hai Tô.
Trong mắt nhiều người, bốn chữ này chỉ là cường điệu về sự giàu có của Tô Bình Nam, nhưng ai có thể thực sự hiểu được tập đoàn Cẩm Tú đã thâm nhập vào mọi tầng lớp trong những năm qua đến mức nào?
Vì vậy, những lời đồn thổi có vẻ thái quá trên thế giới này không phải là không có căn cứ. Một doanh nhân ở Nhật Bản xa xôi có thể quyết định sự nghiệp của một quan chức cấp ba, có thể thấy mạng lưới quan hệ do Tô Bình Nam thao túng đã đáng sợ đến mức nào!
…
Đêm ở Thiên Nam cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Nhưng đường phố Shinjuku lại nhộn nhịp như ban ngày.
“Hạt dẻ Tân Môn, một loại hạt rất dẻ ngọt.”
A Kiệt đang rao bán hạt dẻ trong đám đông là người Hạ quốc.
Hắn có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, có thể nói nếu không phải thân phận và quốc tịch của những người nhập cư lậu, hắn thậm chí có thể sống tốt với khuôn mặt này, nhưng giờ đây A Kiệt chỉ có thể dựa vào việc dọn cống hoặc đến bãi rác kiếm sống.
Nhưng nghèo đói không ngăn được tình yêu.
Điều hạnh phúc nhất với A Kiệt mỗi ngày là đẩy chiếc xe chở hạt dẻ của mình đến trước cửa một quán bar và đợi một nữ hài bên trong bước ra trò chuyện.
Nữ hài tên A Nhã, không làm việc ở quán bar mà là con gái của chủ quán bar là Đức thúc.
Nàng có vẻ ngoài ngọt ngào, dễ thương và tính cách hiền lành, không hề coi thường A Kiệt, ngược lại còn luôn động viên hắn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Công việc buôn bán của A Kiệt rất tốt. Trước nửa đêm, trong xe chỉ còn lại hai túi hơn năm mươi hạt dẻ, hắn ngừng rao bán và chạy đến cửa quán bar như thường lệ.
Hai túi hạt dẻ này là đồ ăn nhẹ mà A Kiệt để lại cho A Nhã. Bởi vì hắn quá nghèo, không cách nào tặng quà cho A Nhã, cho nên hai túi hạt dẻ này là cách duy nhất để hắn bày tỏ tình cảm của mình.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, A Kiệt thậm chí còn nắm được bàn tay của nữ hài mình yêu bằng một trò ảo thuật mà hắn vừa học được.
Tay A Nhã rất mềm, rất nóng.
A Kiệt nhìn nữ hài mặt đỏ bừng nhưng không rút tay ra, trong lòng ngọt ngào khiến hắn cảm thấy hạnh phúc trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Hạnh phúc luôn ngắn ngủi, ngay khi A Kiệt chuẩn bị tỏ tình thì một câu tiếng Nhật trầm thấp đã cắt ngang khung cảnh có phần lãng mạn.
Đức thúc, một Hoa kiều lớn tuổi đã định cư ở Đông Doanh gần hai mươi năm, khoanh tay xuất hiện trước mặt hai người, vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng.
“Thúc, chúng ta đang trò chuyện. Ta là người Hạ quốc.”
A Kiệt đương nhiên biết Đức thúc. Hắn là người Hạ quốc rất có danh tiếng trong giới người Hoa ở Shinjuku và là mục tiêu sống của nhiều người.
Cho nên, A Kiệt vì muốn kéo gần quan hệ mà dùng tiếng Hạ quốc để trả lời. Đáng tiếc hắn quên mất một việc.
Có danh tiếng tốt không có nghĩa ngươi là người tốt.
Rất nhiều người Hạ quốc sau khi ra ngoài luôn có cảm giác tự ti về quê hương, ý nghĩ mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn được phản ánh rất sống động ở những người như Đức thúc.
Ngươi có tin trên cửa quán bar do người Hạ quốc mở lại có tấm biển “cấm người Hạ quốc” không?
Không sai, là của Đức thúc.
Một người Hạ quốc lăn lộn ở Đông Doanh hai mươi năm, liều mạng muốn có thân phận Đông Doanh.
“Người Hạ quốc?”
Câu trả lời của A Kiệt khiến sắc mặt của Đức thúc càng sa sầm hơn. Hắn đánh giá A Kiệt vài lần rồi đột nhiên cười nói: “Nếu mọi người đều là đồng hương, vậy thì ngươi vào trong uống ly rượu đi.”