A Kiệt không khỏi kinh ngạc.
Chàng trai trẻ hèn nhát và ngây thơ này không bao giờ ngờ rằng khi hắn vui vẻ bước vào quán bar, thứ chào đón hắn không phải một khuôn mặt tươi cười mà là một cây gậy bóng chày cứng và lạnh.
Những trận đòn không ngừng.
Mặc dù A Kiệt cuộn tròn để bảo vệ các bộ phận quan trọng nhưng việc đánh suốt nửa giờ vẫn khiến một cánh tay của hắn bị đánh thành hình thù kỳ quái.
“Biến đi con lợn Hạ quốc, tránh xa con gái ta ra.”
Có lẽ là do nhìn thấy A Kiệt nôn ra máu không ngừng, Đức thúc sợ gây chết người nên cuối cùng hắn đã ngăn hành động đánh đập của những người Đông Doanh phụ trách trông coi hiện trường.
A Kiệt không còn nhìn rõ nữa, cố gắng bò về phía cửa. Khi hắn đang cố hết sức bò đến cửa, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Vốn đã sợ hãi, A Kiệt run rẩy vặn vẹo cố gắng nhường đường cho đối phương, nhưng đối phương không bước tới mà ngồi xổm xuống.
“Người Hạ quốc?”
Một hán tử đầu trọc ngồi xổm xuống, lên tiếng hỏi. Hình xăm dữ tợn trên cổ khiến A Kiệt sợ hãi gần như nghẹt thở. Hắn thậm chí còn không nhận ra đối phương đang nói lưu loát phương ngữ Hạ quốc.
A Kiệt gật đầu.
Hán tử đầu trọc ồ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Đức thúc đang khoanh tay trước quầy bar.
“Ngươi là ông chủ?”
Đức thúc gật đầu.
Đầu trọc đứng dậy, trong tay cầm tờ thông báo cấm người Hạ quốc, lắc trước mặt Đức thúc: “Đây là ngươi viết?”
…
Một số người sinh ra đã là kẻ khốn nạn.
Nếu Tô Văn Văn không nói tiếng Hạ quốc, chỉ dựa vào khí thế và hình xăm như ẩn như hiện của hắn cũng đủ khiến Đức thúc nơm nớp lo sợ, quỳ xuống xin lỗi.
Nhưng Tô Văn Văn lại nói tiếng Hạ quốc, khiến cho Đức thúc vốn kỳ thị đất nước mình thay đổi thái độ.
“Là ta viết đấy.”
Giọng điệu của Đức thúc rất mạnh mẽ: “Người Hạ quốc ngoại trừ những thứ bàng môn tả đạo, cái gì cũng không biết. Nếu để những người như vậy vào quán của ta, ta cảm thấy không an toàn.”
“Ngươi có phải người Hạ quốc không?”
Tô Văn Văn không hề tức giận, vẻ mặt không thay đổi hỏi lại.
“Ta đã nhập quốc tịch Đông Doanh được ba tháng rồi. Ta dĩ nhiên không phải người Hạ quốc. Hơn nữa, trên cánh tay của ta có vết sẹo.”
Đức thúc vừa trả lời vừa vén tay áo lên, vết sẹo hình tròn do vắc xin chủng đậu để lại trên cánh tay hiện rõ.
Có rất nhiều trẻ mồ côi người Đông Doanh bị bỏ lại ở Đông Doanh vì lý do lịch sử. Rất nhiều người đã quên mất cha mẹ mình vì tuổi tác, nhưng có một điều khiến việc xác định quốc tịch thực sự của những đứa trẻ này cực kỳ dễ dàng.
Đó là trên cánh tay có vết sẹo hay không.
Khi Đức thúc còn nhỏ, trẻ em Hạ quốc chưa có điều kiện cũng như kiến thức để nhận biết loại vắc xin này, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Đức thúc cho rằng mình là người Đông Doanh.
“Ngươi là do Hạ quốc nuôi lớn, nhưng Hạ quốc lại nuôi ra cái thứ như ngươi sao?”
Bởi vì muốn cắm rễ ở Shinjuku, cho nên Tô Văn Văn đã tìm hiểu những chuyện năm xưa ở đây.
Hắn vừa nói vừa đặt tờ thông báo cấm người Hạ quốc lên quầy rượu, ung dung đốt điếu thuốc, chỉ vào tờ thông báo màu trắng dưới ánh đèn, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu giống như đang nói đến một việc nhỏ nhặt: “Ngươi ăn nó đi, ta sẽ không đánh chết ngươi.”
Đức thúc không thể tin nhìn nam nhân đầu trọc trước mặt. Ánh mắt của đối phương khiến hắn nhớ đến tảng băng sắc nhọn treo trên mái hiên quê hương vào mùa đông khi hắn còn nhỏ.
Rất lạnh.
Sự sợ hãi khi đối mặt với người Hạ quốc khiến Đức thúc thẹn quá hóa giận. Hắn nhìn sang các thành viên bạo lực địa phương, chỗ dựa lớn nhất của mình.
“Giết hắn.”
Sự kiện bắt đầu thăng cấp.
…
A Kiệt vốn nhút nhát đã không rời khỏi quán bar. Hắn yếu ớt dựa vào cửa quán bar, chứng kiến một hành động tàn bạo mà hắn sẽ không bao giờ quên trong đời.
Đúng vậy, tàn bạo.
Mặc dù Đức thúc đánh gãy một cánh tay của hắn, trong lòng A Kiệt có xu hướng nghiêng về phía nam nhân đầu trọc, nhưng một loạt hành động của đối phương khiến cho hắn không hề sinh ra suy nghĩ thứ hai ngoại trừ sợ hãi.
Chỉ có hai loại người thường xuyên nhìn thấy mặt tối của xã hội, một là tầng lớp cao nhất của xã hội, bởi vì vị trí của bọn hắn đã có thể nhìn rõ sự thật của xã hội này.
Loại còn lại là cấp độ thấp nhất, bởi vì bọn hắn đã bị xã hội chính thống coi là rác rưởi, và sự tàn ác không cần thiết để những người này che đậy.
Cho nên, A Kiệt đã quen với đạo lý mạnh được yếu thua, cũng nhìn thấy nhiều cuộc chém giết trong bóng tối. Nhưng cho đến lúc này, hắn mới hoảng hốt phát hiện cái gì là nước N, cái gì là hội Đài Nam, những trận chém giết khiến hắn bị đánh thức lúc nửa đêm chẳng qua chỉ là trò chơi con nít.
Trong tầm mắt của A Kiệt, nam nhân ban đầu còn rất bình thường hỏi thăm vài câu, sau đó đặt tờ thông báo lên bàn, nói mấy câu khiến Đức thúc nổi giận.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy các thành viên trong băng nhóm bạo lực đã đánh mình đều đứng dậy. Hắn lo lắng cho nam nhân đầu trọc. Bởi vì hắn sống một thời gian dài ở Shinjuku, cho nên hắn biết bối cảnh của những tên gia hỏa kia.
Đả thủ của tổ chức Mita.
Tổ chức Mita không đáng sợ, điều đáng sợ là tổ chức Mita thuộc về gã khổng lồ lớn thứ hai phía Đông là hội Sumiyoshi. Đây cũng là lý do quan trọng khiến hắn không dám phản kháng chút nào.
Rầm.
Ngay khi năm sáu thành viên của băng nhóm bạo lực đứng lên, cánh cửa phía sau A Kiệt bị đá tung một cách thô bạo. Hơn chục nam nhân tràn vào. Cơ bắp cuồn cuộn gồ lên dưới lớp áo vest đen. Ánh mắt khát máu đỏ ngầu khiến A Kiệt run sợ trong lòng.
Không nói nhảm, không giao lưu.
Những người xông vào đều có mục tiêu rất rõ ràng. Lưỡi rìu chữa cháy trong tay tản ra ánh sáng lạnh thấu xương khiến cho người ta sợ hãi không chút do dự bổ xuống đám thành viên bạo lực còn chưa kịp phản ứng.