Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2180 - Chương 2180. Wakao Mita

Chương 2180. Wakao Mita
Chương 2180. Wakao Mita

Chém dưa thái rau.

A Kiệt đang co ro không bao giờ ngờ đến sẽ có người khi dùng rìu chữa cháy chém người, biểu hiện giống như giết cá ngoài chợ. Trong ánh mắt của mỗi người đều hiện lên sự tàn nhẫn và coi thường sinh mạng.

Đặc biệt khi một hán tử dùng lưỡi rìu chữa cháy chém ngã một thành viên bạo lực gần hắn nhất, vẻ mặt co giật của tên gia hỏa nằm trên mặt đất cùng máu và xương trắng phun ra từ xương quai xanh bị cắt đứt khiến A Kiệt không nhịn được nôn ra.

Chưa đầy một phút, bảy tám thành viên của băng nhóm bạo lực đã ngã xuống trong vũng máu đỏ sẫm. Còn đám hán tử kia ra tay xong thì bỏ đi.

Không có bất kỳ dấu vết nào nhưng sự tàn ác vô lương tâm đó mãi mãi khắc sâu trong lòng A Kiệt.

Trong suốt vài phút gay cấn, hầu hết ánh mắt của mọi người trong quán đều tập trung vào nam nhân đầu trọc.

Bởi vì so với vụ giết chóc gay cấn vừa rồi, nam nhân này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức sự chú ý của mọi người không thể tập trung hoàn toàn vào vụ giết chóc vì sự tương phản mạnh mẽ này!

Từ đầu đến cuối, nam nhân chỉ bình thản uống rượu, ngay cả ngón tay kẹp thuốc lá cũng không hề run rẩy.

Ánh đèn đỏ cam cùng bóng lưng như núi của hắn gây áp lực cho mọi người, thậm chí còn hơn cả nỗi sợ hãi giết chóc.

“Ngươi còn muốn phản kháng? Hay là ăn hết?”

Tô Văn Văn vẫn đang cầm điếu thuốc, thoải mái ngồi trên quầy bar, chỉ vào tờ thông báo, nói với Đức thúc đã xụi lơ.

“Ta ăn.”

Đức thúc run rẩy cầm tờ thông báo lên nuốt chửng, thậm chí còn cắn vào lưỡi vì quá sức và lo lắng. Máu và nước bọt chảy ra từ khóe miệng, dưới ánh sáng mờ ảo trông hắn như một bóng ma kỳ lạ.

A Kiệt chỉ chết lặng nhìn Đức thúc nuốt chửng hoàn toàn tờ thông báo trong vòng chưa đầy mười giây.

“Ngươi qua đây.”

Ngay khi A Kiệt dự định lặng lẽ rời đi, nam nhân đầu trọc như ác ma trong mắt hắn đột nhiên gọi hắn.

A Kiệt loạng choạng bước đến.

“Hắn đánh gãy một cánh tay của ngươi, ngươi hãy phế bỏ một cánh tay của hắn đi.”

Tô Văn Văn lấy ra một con dao găm quân đội đã được cải tiến, đặt vào lòng bàn tay phải của A Kiệt: “Rất công bằng.”

Con dao găm quân đội rất lạnh. A Kiệt cầm trong tay cảm thấy ớn lạnh thấu xương.

“Ngươi không đi sao?”

A Kiệt rất thông minh. Hắn muốn tìm một cái cớ trốn tránh cho mình.

“Nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát sẽ sớm tới đây.”

Tô Văn Văn làm ra vẻ kinh ngạc: “Ta làm cái gì sao? Tại sao ta lại phải rời đi?”

A Kiệt há miệng, nói không ra lời.

Đúng vậy, nam nhân này từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở đây, không tham gia bất cứ chuyện gì. Cho dù cảnh sát đến thì như thế nào?

Kiến thức ở tầng dưới chót của A Kiệt khiến cho hắn không thể hiểu được chỗ đáng sợ của sự việc đẫm máu này không phải nằm ở chỗ đám người kia hung tàn, mà là thủ đoạn và lực khống chế sự việc của Tô Văn Văn.

“Đặt tay lên quầy bar.”

Tô Văn Văn không để ý đến gương mặt đầy do dự của A Kiệt, quay người nói với Đức thúc.

“Hắn ra tay, ngươi cùng lắm chỉ mất có một tay. Ta ra tay, ngươi sẽ không còn nửa cái mạng.”

Giọng điệu bình tĩnh của Tô Văn Văn lọt vào tai Đức thúc lại trở thành âm thanh đáng sợ nhất. Cho nên, mặc dù sợ hãi nhưng Đức thúc vẫn run rẩy đặt tay trái của mình lên quầy bar.

“Đối với ngươi mà nói, dường như dùng dao phế bỏ một cánh tay khá khó khăn. Nào, để ta dạy cho ngươi.”

Tô Văn Văn đốt một điếu thuốc lá, chỉ vào bàn tay đã già nua của Đức thúc, chậm rãi nói với A Kiệt: “Đâm vào giữa bốn đến năm đốt ngón tay, sau đó vặn mạnh con dao trong tay để nghiền nát hoàn toàn tất cả các cơ điều khiển ngón tay cái. Như vậy, bàn tay của hắn sẽ bị phế.”

Những hình xăm lờ mờ trên cơ thể Tô Văn Văn cùng với nội dung lời nói của hắn đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng A Kiêt.

Sợ hãi.

Khi một người hèn nhát gặp phải nỗi sợ hãi, hắn thường chỉ có hai lựa chọn: trốn chạy hoặc tuân theo.

Hai tay cầm con dao của A Kiệt run rẩy. Hắn nhìn Đức thúc ngày thường vẫn luôn khinh thường hắn rồi lại nhìn Tô Văn Văn giống như ma thần, rốt cuộc gào lên một tiếng rồi đâm xuống.

Máu đỏ thẫm bắn tung tóe và tiếng la hét thảm thiết của Đức thúc hòa cùng tiếng nhạc du dương trong quán bar.

Quán bar của Đức thúc xảy ra sự cố lớn, cảnh sát có thể không đến nhanh nhưng phản ứng của nhóm bạo lực Mita lại rất nhanh chóng.

Đầu lĩnh Mita Wakao huy động gần như toàn bộ những người có khả năng chiến đấu xông vào Shinjuku, một đoàn xe bảy tám chiếc không có chỗ che chắn hướng về quán bar của Đức thúc. Nhiều người thậm chí còn có vẻ mặt u ám, lau dao trên tay.

“Không cần nương tay. Ta đã bảo Fukuda-kun giải quyết mọi rắc rối có thể xảy ra vào lúc đó.”

Giọng điệu của Wakao Mita gay gắt.

Dù sao đi nữa, đối với Mita, có ngọn núi là hội Sumiyosh sau lưng, bọn hắn không sợ bất cứ ai, kể cả Sakuradamon.

Wakao Mita vô cùng tức giận khi nhận được tin này.

Vì tính chất đặc biệt của Shinjuku nên tổ chức Yamaguchi và hội Sumiyoshi ở đây rất yếu. Đức thúc là quán bar duy nhất chủ động mời bọn hắn đến bảo kê.

Có thể nói đây là một khởi đầu rất tốt.

Dù sao các thế lực rắc rối khó gỡ, ngư long hỗn tạp khiến cho hội Sumiyoshi tài hùng thế lớn phải đau đầu, nhưng không có cách nào.

Có thể nói sau ngần ấy năm, Sumiyoshi và Yamaguchi chỉ có một địa điểm mang tính biểu tượng nhỏ. Tuy nhiên sự xuất hiện của Đức thúc đã khiến cho các lãnh đạo cấp cao của hội Sumiyoshi nhìn ra được một con đường khác để làm chủ địa bàn này.

Cho nên, nhất định phải lấy lại được quán bar của Đức thúc về. Nếu không, con đường này sẽ bị cắt đứt.

Hết chương 2180.
Bình Luận (0)
Comment