Khoảng năm phút sau khi người của tổ chức Mita rời đi, tiếng còi cảnh sát chói tai mới từ từ vang lên.
Tô Văn Văn vẫy tay với Hoàng Hải Long và những người khác, lập tức biến mất trong bóng tối.
“Hội Sumiyoshi…”
Tô Văn Văn lẩm bẩm, lại lấy ra điếu thuốc đưa vào miệng với giọng điệu khinh thường.
Tách!
Âm thanh chói tai của chiếc bật lửa kim loại và ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Tô Văn Văn có chút ngạc nhiên.
Tô Văn Văn không ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt nam nhân là một bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài và làn da gần như trong suốt. Anh chàng chỉ có trình độ học vấn cấp ba nhưng lại nghĩ ra bốn chữ trong đầu.
Bàn tay ngọc ngà.
Tô Văn Văn châm điếu thuốc, hít sâu một hơi. Sau khi có chút khói cay lọt vào cổ họng, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi tay này.
Mái tóc vàng, làn da trắng như sữa và đôi mắt ngọc bích khiến Tô Văn Văn hơi thất thần trong giây lát.
“Hi, có thể cho ta một điếu không? Ta tên là Charlotte Kemi.”
Charlotte Kemi đang giới thiệu bản thân, không hề điềm tĩnh như bề ngoài, thậm chí nàng còn đang nghi ngờ lòng dũng cảm của mình khi tiếp cận nam nhân quỷ dữ này.
Nhưng nàng đã làm vậy và không hề do dự.
“Ngươi đang sợ?”
Nhìn hai tay hơi run rẩy của đối phương, Tô Văn Văn dùng tiếng Nhật trả lời: “Tìm ta có việc gì sao?”
“Ừm….”
Mặc dù Kemi nói được tiếng Nhật nhưng giọng điệu và thói quen vẫn tuân theo tiêu chuẩn phương Tây. Đầu tiên nàng bày tỏ suy nghĩ của mình, sau đó mới trả lời một cách nghiêm túc: “Không có gì, chỉ là ta đột nhiên muốn làm quen với ngươi mà thôi.”
Tô Văn Văn có chút nghi hoặc nhìn nữ hài tóc vàng dám tiếp cận hắn trong tình huống này.
Một người là hung thần sau khi tốt nghiệp cấp ba đã chiến đấu trong giang hồ, người kia là sinh viên hàng đầu tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thế giới chuyên về triết học, rõ ràng mạch não của hai người không dễ dàng giao tiếp như vậy.
“Được thôi.”
Kemi vuốt lại mái tóc dài rối bù của mình với vẻ khó chịu: “Mùa xuân năm ngoái ta đã tốt nghiệp khoa Triết học Đại học Yale, sau đó ta chẳng làm được gì, chỉ có thể nuôi sống bản thân bằng cách làm công việc tình nguyện. Vì vậy, ta phát điên rồi chạy đến nơi này để tìm kiếm điều gì đó mà ta không biết.”
Ngay khi Kemi tự giới thiệu mình một cách trúc trắc, Tô Văn Văn đã đặt điếu thuốc vào tay nàng và nói: “Đừng lo lắng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để trò chuyện.”
Nam nhân chỉ vào chiếc xe cảnh sát vừa xuất hiện ở góc phố: “Mặc dù ta sẽ không gặp rắc rối gì nhưng ta không thích lãng phí thời gian.”
Trong mắt những cấp dưới, Tô Văn Văn là cánh tay phải trung thành nhất của Tô Bình Nam.
Trong mắt người ngoài, Tô Văn Văn là một con thú cực kỳ lạnh lùng và hung dữ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tô Văn Văn dưới vỏ bọc là một kẻ tàn nhẫn thực chất chỉ là một chàng trai chưa đầy hai mươi sáu tuổi.
Trong lòng hắn vẫn khao khát tình yêu như những người bình thường, cho dù hắn không bao giờ thể hiện ra ngoài và không bao giờ thiếu nữ nhân. Không có gì phải nghi ngờ về điều này.
“Ta đói rồi, cùng nhau ăn cơm nhé?”
Mặc dù Tô Văn Văn có chút không hiểu vì sao nữ hài này đột nhiên xuất hiện cùng hắn nói chuyện, nhưng điều này không ngăn cản hắn đưa ra lời mời.
“Được.”
Kemi gật đầu rất nhanh.
…
Có một nhà hàng lẩu ở Shinjuku mở cửa suốt đêm.
Không giống những nơi cực kỳ sang trọng, quán ăn mà Tô Văn Văn chọn trang trí rất đơn giản, không có phòng riêng, chỉ có vài chiếc ghế dài ngăn cách những chiếc bàn vuông.
Một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Khác với lúc bắt chuyện, Kemi đã mất hết can đảm, cong lưng, hai chân khép chặt, hơi nghiêng người sang một bên.
Tất cả những tư thế phòng thủ này đều bộc lộ sự rụt rè và do dự của nàng trước mặt Tô Văn Văn.
“Ta không ăn thịt người.”
Tô Văn Văn thản nhiên gọi thực đơn, đưa cho người phục vụ, sau đó mỉm cười nói: “Ngươi không cần phải sợ ta như vậy.”
“Ta có một số việc cần nói cho rõ ràng.”
Dù học triết nhưng Kemi vẫn có nét thẳng thắn đặc trưng của nữ hài đất Mỹ: “Ta muốn làm quen với ngươi không phải muốn cùng ngươi lên giường. Chẳng qua ta cảm thấy ngươi có thể trở thành bạn của ta, giúp ta hiểu được tương lai sẽ như thế nào.”
Lời nói thâm thúy khiến Tô Văn Văn gãi đầu. Hắn không hiểu đối phương nói cái gì, nhưng tiếp xúc đến bây giờ, hắn có thể xác định một việc, nữ hài tuyệt đối không phải thế lực khác phái đến tiếp cận mình.
Các thế lực khác ở Shinjuku sẽ không để một nữ hài vui buồn thất thường dùng cái cớ khó hiểu này tiếp cận hắn.
“Ta cũng chẳng háo sắc như thế đâu. Uống một ly thả lỏng đi.”
Tô Văn Văn đã gặp rất nhiều nữ nhân nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ hài như Kemi, điều này mang lại cho hắn một cảm giác rất mới lạ.
Nam nhân từ từ rót một ly rượu cho nữ hài, thậm chí còn trầm ngâm đẩy hộp thuốc lá của mình đến trước mặt nàng.
Sau khi khéo léo châm điếu thuốc, tâm trạng Kemi dịu đi rất nhiều. Nàng nở nụ cười: “Có lẽ ngươi không thể nào hiểu được. Ta quá bình thường, cho nên ta muốn thay đổi.”
“Ta muốn trở thành nhà văn nhưng ta không hài lòng với tác phẩm của mình. Ta cũng học nhiếp ảnh nhưng những bức ảnh ta chụp đều như rác rưởi. Ta không biết ý nghĩa cuộc đời mình.”
Kemi tiếp tục mô tả ý tưởng của mình: “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ ngươi có thứ gì đó mà ta đang tìm kiếm, cho nên ta đã làm chuyện điên rồ này.”