Khoảng mười mấy phút sau, Lý Nhiêu đã biết lai lịch của những người này. Bọn hắn là nhân viên trong công ty con của Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú ở Tương Nam, người dẫn đầu là nhân viên lâu năm. Tiền thưởng cuối năm không ít, vì vậy hắn dứt khoát dẫn mấy cấp dưới đến quán bar chơi.
"Lại là người của hắn."
Lý Nhiêu uống cạn ly Wisky thêm đá, đang suy nghĩ miên man thì trông thấy mấy hán tử say rượu loạng choạng đi từ cửa vào. Ông chủ quán bar bước tới nghênh đón, sau khi nói vài câu thì bị đẩy ra.
Mấy người nghênh ngang đi vào, nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi thẳng đến bàn của Lý Nhiêu, lớn tiếng nói: "Mỹ nữ, ta là Lý Kiến Bình."
Lý Kiến Bình có biệt danh "Lý lão đại", là bí thư của một thôn gần quốc lộ Tương Nam. Hồi trẻ hắn từng luyện tán thủ vài năm, sau này ngồi tù mấy năm vì tội cướp giật và cố ý gây thương tích. Sau khi ra tù, hắn vò mẻ chẳng sợ nứt, sử dụng bạo lực lăn lộn đến chức vị chủ nhiệm thôn, gom một đám nhân viên nhàn hạ bắt đầu kiếp sống làm xằng làm bậy, lừa gạt vơ vét tài sản.
Đừng nói chứ, tên này khá có đầu óc, lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, ra đường thì dứt khoát trộm cướp. Hắn chưa đến mức cướp xe, nhưng cướp đường thì rất lão luyện, kiếm được không ít tiền. Hạng người này có tí tiền thì không thể thiếu bài bạc gái gú, một từ "hoành hành ngang ngược" không đủ để miêu tả, là ví dụ điển hình của câu "ông trời là lão đại, hắn là lão nhị".
Không biết hắn nghe ai nói trong quán bar này có rất nhiều mỹ nữ, sau khi phê thuốc hắn lập tức chạy đến đây với ý định làm quen với mỹ nữ rồi lôi lên giường hự hự.
“Vị tiên sinh này, chúng ta không quen ngươi, mời ngươi đi cho.”
Lý Nhiêu chưa nói gì, Trần Cao Ninh đã đứng dậy, nghiêm túc nói với Lý Kiến Bình.
"Choang!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên, Lý Kiến Bình phê thuốc tiện tay phang chai rượu vào đầu Trần Cao Ninh, sau đó cầm nửa cái chai vỡ, chĩa đầu nhọn vào Trần Cao Ninh đang che đầu, nở nụ cười dữ tợn: "Gọi ca đi, gọi ca thì ta cho ngươi cút."
Lý Nhiêu cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Tiên sinh, lúc này ngươi đã cấu thành hành vi phạm tội, ta có thể khởi tố ngươi bất cứ lúc nào."
Phì! Lý Kiến Bình nhổ nước bọt, mấy người phía sau cũng xông lên bao vây.
Sau đó, Lý Nhiêu chỉ nghe thấy Trần Cao Ninh run rẩy nói: "Vị đại ca này đừng kích động!"
Ánh mắt Lý Nhiêu chợt ảm đạm.
Lý Nhiêu nhìn Trần Cao Ninh thất thố lảo đảo chạy ra ngoài quán bar, chỉ cảm thấy hôm nay mình bị mù rồi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lý Nhiêu bình tĩnh lại. Nàng đã trông thấy ông chủ quán bar gọi điện thoại, bây giờ việc duy nhất nàng phải làm là kéo dài thời gian.
"Mẹ kiếp, dám gọi điện thoại thì ta giết ngươi."
Kẻ vừa lên tiếng là một người khác, rõ ràng là trạng thái của hắn cũng phê thuốc như lão đại của mình.
Ông chủ quán bar cũng nhìn ra trạng thái của mấy người này. Thấy tên kia rút dao găm từ bên hông ra, hắn ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống.
"Ta muốn làm gì ấy à, ta muốn uống rượu với ngươi."
Lý Kiến Bình cầm một ly rượu, trắng trợn rắc một ít bột màu trắng vào ly, sau đó đặt xuống bên cạnh Lý Nhiêu.
"Ngươi uống nó thì ta đi."
Sắc mặt Lý Nhiêu hơi tái đi, nàng thẳng tay cầm ly rượu tạt vào mặt Lý Kiến Bình.
"Dữ dội đấy!"
Lý Kiến Bình lau rượu dính trên mặt, vẻ mặt điên cuồng. Hắn lại rót một ly đặt trước mặt Lý Nhiêu, giọng điệu u ám: "Ngươi không uống thì ta rạch mặt ngươi."
Dứt lời, hắn cầm nửa chai rượu vỡ lúc nãy lên.
Lý Nhiêu cũng nhìn ra kẻ trước mặt có vấn đề về thần kinh, lúc này miệng lưỡi sắc bén của nàng không có đất dụng võ. Nàng hơi luống cuống, quán bar lớn như vậy mà không có ai dám lên tiếng, lạnh lùng đến nỗi khiến lòng nàng lạnh giá.
Nàng nhìn xung quanh, mấy người trẻ tuổi ở phòng kín bên cạnh giúp nàng dấy lên hi vọng.
"Giúp ta với, ta là bạn của Tô Bình Nam."
Lý Nhiêu bỗng đẩy tên Lý Kiến Bình đứng không vững ra, vội vàng chạy đến bàn của mấy người trẻ tuổi kia, sốt sắng nói.
Ở thập niên 90, nói thẳng ra thì thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe cạnh tranh theo hai hướng khác nhau: một là quảng cáo, hai là tàn nhẫn.
Ta đánh cho đến khi ngươi không có gan làm quảng cáo nữa, sau đó tìm chuyên gia dắt mũi dư luận, thế là địa bàn này thuộc về ta. Vì thế ở Cẩm Tú, nhân viên phân phối ở các khu vực lớn cũng như giám đốc khu vực tác chiến đều giỏi ăn nói, thủ đoạn linh hoạt; phó giám đốc phân phối chắc chắn giỏi đánh đấm, dám liều lĩnh. Người trẻ tuổi dẫn đầu mời khách đến quán bar hôm nay là phó giám đốc khu vực Tương Nam, nhóm cấp dưới này đều là kiện tướng đắc lực của hắn.
Hắn tên là Vương Lực, trước kia chơi với Tiểu Trang, sau này có biểu hiện xuất sắc nên được Tô Bình Nam điều đi phụ trách riêng một khu vực. Hắn là nhân viên lâu năm, biết bạn gái của đại ca của đại ca của đại ca mình là người Tương Nam, thậm chí còn từng lái xe chở Lý Lạc Nhiên một lần.
Vì vậy, khi Lý Nhiêu chạy đến bàn của bọn hắn, nhìn tướng mạo nàng hắn lập tức tin bảy tám phần. Nghe Lý Nhiêu nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy ngăn cản tên Lý Kiến Bình bò dậy đuổi theo.