Nam nhân nhìn Nhậm Lai Hậu đột nhiên im lặng, rồi nói rõ từng câu từng chữ với đối phương: “Nếu như ngươi không nói rõ, vậy thì ta chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, môi trường giam giữ của ngươi sẽ không có bất cứ thay đổi gì, hơn nữa cũng không giúp ngươi giảm án.”
“Mắc cạn? Nếu ngươi không sợ thì hãy tra xem có ý nghĩa gì?”
Nhậm Lai Hậu rõ ràng đang rất lo lắng.
Phải biết rằng trong ấn tượng của hắn, tên Hậu Đại Khánh này cực kỳ ghét tội ác, thậm chí bởi vì có người chống lưng nên hắn không kiêng nể gì cả, mặc dù vẻ kiêu ngạo của hắn khiến người ta cảm thấy rất đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận thái độ của con chó điên này với các thế lực đen tốilàm cho người ta cực kỳ yên tâm.
Nhưng lúc này Hậu Đại Khánh lại nói ra hai chữ “mắc cạn” đó? Việc này đã hoàn toàn làm thay đổi ấn tượng của hắn về Hậu Đại Khánh.
“Ta chưa bao giờ do dự hay sợ hãi khi phải đối mặt với các thế lực đwn tối, cho dù thịt nát xương tan”.
Giọng điệu của Hậu Đại Khánh cuối cùng cũng mang theo vẻ khinh thường mà Nhậm Lai Hậu đã quen: “Và ta rất ghét sự dối trá, cũng rất ghét mình bị người ta lợi dụng.”
Nói xong Hậu Đại Khánh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Năm phút, nếu ngươi không nói cho ta biết tất cả những gì ngươi đang cố che giấu, vậy thì một tuần sau ta sẽ quay lại, những thứ thu hoạch được trong thời gian này ngươi sẽ không được nhận bất kỳ công lao nào.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Biểu cảm của Nhậm Lai Hậu lúc này cực kỳ kích động, hắn nghiến răng nghiến lợi thở dài, cuối cùng trở nên hung hãn, nhưng cuối cùng hắn vẫn không khai thêm gì.
“Hy vọng gặp lại lần sau ngươi sẽ nói ra mọi chuyện.”
Hậu Đại Khánh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn, sau khi bước ra ngoài hắn dặn dò đồng nghiệp cai tù vài câu: “Người này không cần phải giam giữ riêng, cũng không cần phải giám sát hắn quá chặt, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên.”
Trong chốn quan trường này có thể làm đến vị trí đó chắc chắn không hề đơn giản, Hậu Đại Khánh rõ ràng đã nắm bắt được điểm yếu của Nhậm Lai Hậu, hắn muốn ép kẻ vẫn còn đang dao động đó.
...
“Tổ trưởng Hậu, bữa này để ta mời.”
Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, trời đã rất khuya và cái bụng đói khiến ba người không có ý định trở về nhà ngay, Lâm Hoa Hoa rất nhanh đã tìm được một nhà hàng có tiếng, lập tức trổ tài đi đặt món.
Sau khi gọi một lượng lớn món ăn, Lâm Hoa Hoa cười như hoa nói với Hậu Đại Khánh: “Những món ta gọi đều rất đắt tiền đấy, xin tổ trưởng cho cô gái mặt dày này hỏi chút, vụ án của Nhậm Lai Hậu cụ thể là như thế nào vậy.”
Ưu điểm của nữ nhân so với nam nhân là có thể thẳng thắn nói ra khuyết điểm của mình một cách cực kỳ đáng yêu, so sánh ra thì Chu Chính cũng đang chăm chú lắng nghe lại không thể dùng thủ đoạn luồn cúi như vậy để xin thỉnh giáo được.
Hậu Đại Khánh nhìn hai cánh tay đắc lực của mình.
Khóe miệng của nam nhân lộ ra nụ cười: “Mỗi người một vấn đề, ta muốn xem xem các ngươi lý giải sự việc này như thế nào, ngươi nói trước.”
Hậu Đại Khánh chỉ vào Chu Chính vẫn đang im lặng.
“Trước hết chúng ta hãy giả sử những gì Nhậm Lai Hậu nói là sự thật, thì đó chính là một vụ lừa đảo thương mại. Mặc dù con số hắn nói ra rất lớn, nhưng người cần phải lo lắng là bộ phận điều tra kinh tế, không hề liên quan gì đến chúng ta, ta cảm thấy tổ trưởng ngươi có chút lo lắng thái quá.”
Chu Chính thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình: “Đây cũng là điều mà ta băn khoăn nhất.”
“Còn ngươi?”
Hậu Đại Khánh nhìn Lâm Hoa Hoa.
“Có người trong doanh nghiệp nhà nước đã tham gia vào vụ lừa đảo này. Không nghi ngờ gì nữa, ông chủ Tùy là một kẻ nói dối, nhưng có rất nhiều công ty bị lừa bởi vì có người trong nội bộ làm gián điệp. Đây là một vụ án có tổ chức.”
Cô gái trầm ngâm vài phút rồi nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình: “Thậm chí ta còn nghi ngờ có liên quan đến người trong ngân hàng, nhưng ta cũng cảm thấy tổ trưởng ngươi đã quá coi trọng việc này, số tiền lớn thì sao? Hòa thượng có thể chạy, chùa thì không thể, số tiền lớn như vậy ta không tin ông chủ Tùy có thể tiêu hết.”
“Các ngươi quả thật nên học hỏi nhiều hơn. Ta có thể nói cho các ngươi biết vụ này cực kỳ lớn, tài nguyên và quyền lực cần dùng đến chắc chắn vượt quá khả năng của một nhân vật lớn bình thường.”
Hậu Đại Khánh ra hiệu cho Chu Chính đóng cửa phòng lại rồi tiếp tục nói: “Mười mấy công ty này quy mô rất lớn, lãnh đạo của những công ty đó đều đang nỗ lực để leo lên top một, các ngươi đã nghĩ đến việc này chưa? Làm sao bọn hắn có thể bị lừa bởi phương thức đơn giản như vậy?”
Trên thế giới này có được địa vị như bọn hắn có thể không quá tài giỏi, nhưng chắc chắn không phải là kẻ ngốc.
Lời của Hậu Đại Khánh có ý nghĩa rất sâu xa.
“Đúng vậy.”
Lâm Hoa Hoa hai tay chống má, trong mắt lộ ra sự hoài nghi.
“Vậy thì ta lại hỏi các ngươi một câu khác.”
Hậu Đại Khánh chậm rãi nhấp một ngụm trà đã hơi nguội, nghiêm túc nói: “Một tỷ bảy chỉ là con số trước khi Nhậm Lai Hậu bị bắt vào tù, dựa theo quy luật phát triển này. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các ngươi đoán xem con số này sẽ phát triển tới mức nào?”
Trong mắt hai người đều lộ ra sự kinh ngạc.
“Hơn mười tỷ?”
Sau một lúc lâu, Chu Chính nói ra một con số mà chính hắn cũng khó có thể tưởng tượng nổi.
“Có thể còn nhiều hơn, đây chính là lý do tại sao ta nói vụ này rất lớn.”
Hậu Đại Khánh gật đầu bày tỏ sự tán đồng với nhận định của Chu Chính, sau đó tiếp tục nói: “Lại kiểm tra các ngươi một chút, vậy tại sao ta lại cảm thấy vụ này rất đáng sợ?”