Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2191 - Chương 2191. Giả Định Tình Huống

Chương 2191. Giả định tình huống
Chương 2191. Giả định tình huống

Vị trí quyết định tầm nhìn, có một câu chuyện cười giải thích rất sinh động sự về sự tàn khốc ẩn chứa trong câu nói này.

Có hai lão nông thời cổ đại trong lúc rảnh rỗi đột nhiên nói về cuộc sống xa hoa của hoàng đế, một lão nông nói: “Ta chắc chắn hoàng đế ngày nào cũng ăn màn thầu.”

Người còn lại coi việc đó là điều hiển nhiên.

“Người ta không chỉ ăn màn thầu mỗi ngày, mà chắc chắn còn có cá có thịt.”

Lão nông kia lại gãi đầu, vừa ngưỡng mộ vừa xúc động nói: “Có lẽ những chiếc cuốc mà hoàng đế làm ruộng hàng ngày đều được làm bằng vàng…”

Có thể rất nhiều người thấy câu chuyện cười này rất nhảm nhí, cho rằng mình chắc chắn không phải là một trong hai lão nông này. Nhưng trong xã hội hiện thực, sự hiểu biết về giới chính trị của những người bình thường như chúng ta e là không nhiều hơn hai lão nông đó, điều quan trọng nhất là cách suy nghĩ của chúng ta về cơ bản cũng giống như bọn hắn.

Có thể lấy một ví dụ như sau.

Khi chưa có Internet, với sự hiểu biết và tầm nhìn của mình, ngươi biết được bao nhiêu phương thức kiếm tiền của các ông chủ lớn trong giới chính trị?

Nhận hối lộ?

Cố tình làm khó ngươi rồi moi tiền?

Thao túng giá của một số tài sản hoặc đất đai để kiếm lời?

Vân vân...

Những thứ này đã là giới hạn mà người bình thường có thể nghĩ ra, thậm chí trong miệng của rất nhiều người, những thứ này cuối cùng đều được tóm gọn lại thành một câu.

Chỉ cần ngươi làm quan là sẽ có tiền, ba năm làm quan trong sạch vẫn có một trăm nghìn bông tuyết bạc.

Ngươi ghét loại hành vi này, nhưng ngươi không đi tìm hiểu phân tích chân tướng của sự việc thì có khác gì lão nông chỉ dựa vào phỏng đoán cho rằng hoàng đế vung chiếc cuốc bằng vàng?

Hạ Quốc là một quốc gia lấy quan chức làm nền tảng, nhưng có một số người thậm chí còn không phân biệt được thế nào là quan thế nào là chức.

Đây mới là điều đáng sợ.

...

“Đáng sợ?”

Khi Hậu Đại Khánh thốt ra hai từ này, Lâm Hoa Hoa và Chu Chính đều ngơ ngác nhìn nhau, trong suy nghĩ của bọn hắn, số tiền trong vụ án mà Nhậm Lai Hậu miêu tả mặc dù rất lớn, nhưng cũng không đến mức đáng sợ.

Bọn hắn đã ở trong ngành lâu như vậy, có thủ đoạn tàn ác nào chưa từng gặp qua. Thậm chí tại hiện trường vụ đánh bom đẫm máu do La Giai Văn gây ra, biểu cảm trên khuôn mặt của cả hai người vẫn rất tốt, làm sao có thể vì một vụ lừa đảo tài chính rất lớn mà thấy sợ?

“Thứ đáng sợ không nhất định phải là máu tanh, mà là không biết bắt đầu từ đâu.”

Hậu Đại Khánh nhìn vào ánh mắt đang có chút hoài nghi của hai thuộc hạ, nghiêm túc nói: “Đối với những cảnh sát như chúng ta, điều gì có thể khiến chúng ta sợ hãi và bất lực hơn việc đã biết chắc chắn có kẻ đã phạm tội nhưng không thể tìm được manh mối?”

“Không thể nào, trên đời này không có tội ác nào hoàn hảo cả.”

Lâm Hoa Hoa rất hiếm khi phản đối quan điểm của Hậu Đại Khánh, cô gái thậm chí còn trích dẫn một vài ví dụ trong giáo án để phản bác lại Hậu Đại Khánh.

“Mười ba doanh nghiệp nhà nước phối hợp cùng nhau, nguyên nhân là gì?”

Hậu Đại Khánh hỏi lại.

“Thành tích, công ty niêm yết rất cần thứ này. Huống hồ còn là công ty nhà nước, còn có yêu cầu của trên.”

Chu Chính trả lời: “Bởi vì thành tích có thể làm giả, khi phân tích vấn đề này một cách cẩn thận tỉ mỉ chắc chắn sẽ có người hoài nghi, nhưng không thể tránh khỏi có ngươi hám lợi mất khôn.”

“Trả lời rất hay, đây chính là cái cớ tốt nhất khi có sự việc xảy ra.”

Hậu Đại Khánh từ tốn nói: “Sau này bất luận vụ việc này có lớn đến đâu, dùng lý do này là có thể giải quyết được mọi chuyện, khiến tất cả các phương tiện truyền thông im lặng, buộc chúng ta phải ngừng điều tra?”

Chu Chính ngơ ngác, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.

“Có lý do này, không ai có thể truy cứu tại sao một thương nhân bình thường lại có thể gõ cửa nhà chủ tịch của một công ty có giá trị thị trường hàng trăm triệu, càng đừng nhắc đến việc tại sao những kẻ này có thể trở thành một cộng đồng lợi ích.”

“Nếu như chúng ta muốn điều tra thì sao?”

Lâm Hoa Hoa vẫn không phục.

“Không có bất cứ bằng chứng nào.”

Hậu Đại Khánh thở dài: “Người có thể tạo ra vụ việc như vậy chắc chắn sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.”

“Ta không tin, chỉ cần xảy ra thì nhất định phải có dấu vết, cho dù kẻ chống lưng cho ông chủ Tùy có là thần tiên, hắn cũng không thể không lộ mặt.”

Lâm Hoa Hoa đi theo lối suy nghĩ của Hậu Đại Khánh, nghiêm túc hỏi một câu rõ ràng đã được suy nghĩ rất kỹ.

“Một bữa ăn, một ly rượu có thể giải quyết mọi vấn đề.”

Hậu Đại Khánh cảm thấy hài lòng gật đầu với Lâm Hoa Hoa rồi tiếp tục nói: “Lấy việc qua lại giữa ông chủ Tùy và ông chủ Trương Lộ của công ty công nghệ Tân Thiên, ta giả định một tình huống sau.”

“Đầu tiên, ông chủ Tùy tìm cách tổ chức một buổi tiệc rượu, khách mời chính đương nhiên là Trương Lộ.”

Hậu Đại Khánh hiếm khi hút thuốc, bèn cầm điếu thuốc của Chu Chính đặt trên bàn lên, châm lửa, giọng từ tốn nói: “Dựa theo địa vị và tài phú của hai bên lúc đó, trong mắt ông chủ Trương, ông chủ Tùy chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo không có tên tuổi, nhưng khi đi dự tiệc hắn đột nhiên phát hiện ra trong bữa tiệc lại xuất hiện một đại nhân vật không thể ngờ tới.”

“Ông chủ Trương lúc này sẽ nghĩ như thế nào?”

Hậu Đại Khánh hỏi.

“Ông chủ Tùy có quan hệ với nhân vật lớn này, hay có thể nói ông chủ Tùy chính là găng tay trắng của nhân vật lớn này...”

Vấn đề này không khó để trả lời, Lâm Hoa Hoa trả lời rất nhanh.

“Nhưng nó cũng chưa nói lên điều gì đúng không?” Ngay sau đó cô gái đưa ra câu hỏi của mình.

Hết chương 2191.
Bình Luận (0)
Comment