Hôm đó trời nắng rất gắt, trên bầu trời mặt trời chói chang đang nhiệt tình tỏa ra nhiệt lượng, làm cho cả bầu trời bị bao phủ bởi những cơn sóng nhiệt vô hình, những chiếc xe lao vút cuốn theo từng đám bụi màu nâu khiến người đi đường trông có vẻ xám xịt.
Hậu Đại Khánh ngồi trong xe mát lạnh quan sát toàn bộ những gì diễn ra trên đại lộ Thiên Đô, không ai chú ý đến sự hưng phấn trong của nam nhân.
Nguyên nhân hưng phấn không phải là có chuyện gì tốt đẹp, mà là sự mới lạ của góc nhìn. Bởi vì trong rất nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên hắn quan sát sự việc từ góc nhìn ở ghế sau.
Ở Thịnh Kinh, mặc dù quyền lực của Hậu Đại Khánh không phải là nhỏ, nhưng cấp bậc thực sự không cao lắm. Trong mười kẻ đạp xe đi làm thì có ít nhất tám người có cấp bậc ngang với hắn, có thể thấy Hậu Đại Khánh căn bản không có tư cách được cấp xe riêng.
Ghế sau là ghế của lãnh đạo.
Chiếc Audi 100 này là xe của chủ tịch ủy ban kỷ luật. Thân xe màu đen thon dài với biển số A 10027 thông báo cho những người đi đường về quyền lực mà nó đại diện.
Khi tuyển chọn tài xế, Hậu Đại Khánh không thay đổi tài xế như thường lệ, mà vẫn là Tiểu Lý lúc trước lái xe cho ông chủ Liễu. Một nam nhân ít nói với khuôn mặt chữ điền, tạo cho người ta có cảm giác hắn là một người trung thực.
Không phải Hậu Đại Khánh tin tưởng đối phương nên không thay người, mà là hắn ghét kiểu một đơn vị đang bình thường lại cứ phải làm ra thứ gì đó giống như thiên tử lên ngôi thay hết quần thần, hơn nữa Hậu Đại Khánh cư xử rất chính trực, đứng thẳng lưng, không có chuyện gì phải giấu người khác nên không cần phải phiền phức như vậy.
Người lái xe dày dặn kinh nghiệm lái xe thực sự rất ổn định. Tốc độ xe không hề chậm, nhưng không có chút cảm giác xóc nảy nào. Chính vào lúc Hậu Đại Khánh đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, thì xe phanh gấp khiến hắn mở to hai mắt.
“Ông chủ, ta không cố ý.”
Sắc mặt của tài xế Tiểu Lý có chút tái nhợt vì sợ hãi. Hắn thực sự rất sợ ông chủ mới có ấn tượng xấu về kỹ thuật lái xe của mình.
Việc Hậu Đại Khánh nhảy dù xuống ủy ban kỷ luật đã được lan truyền rộng rãi. Là một tài xế bình thường, những gì hắn nghe được đương nhiên là những tin tức đã được cường điệu. Trong những tin tức này, Hậu Đại Khánh dường như là một kẻ rất đáng sợ.
Hắn là kẻ máu lạnh có ô dù lớn, hành động cực kỳ tàn độc. Những cái mác này không phải là từ tốt đẹp. Vì vậy hắn vô cùng sợ hãi ông chủ mới của mình.
“Xảy ra tai nạn giao thông rồi sao?”
Hậu Đại Khánh không hề để ý xua tay, nam nhân vừa tò mò hỏi vừa nhìn ra giữa đường.
Mọi thứ trong tầm mắt đều bình thường.
Cũng không có tai nạn giao thông hay ùn tắc giao thông, nhưng không hiểu sao tất cả ô tô trên con đường đông đúc ở Thiên Đô này đều lặng lẽ dừng ở hai bên vỉa hè, như thể đột nhiên ấn vào nút tạm dừng.
Điều khiến Hậu Đại Khánh thấy kỳ lạ nhất là không có bất cứ tiếng còi thúc giục nào.
Thời này ô tô là một thứ xa xỉ, những kẻ có thể lái xe trên đường không chỉ có kỹ năng trung bình mà tính khí còn rất thất thường, việc bấm còi để trút giận là cảnh tượng thường thấy.
“Đèn xanh mà, tại sao những chiếc xe này không di chuyển?”
Hậu Đại Khánh hỏi tài xế Tiểu Lý.
“Tô Tứ tiên sinh của Cẩm Tú đang giúp một ông già qua đường. Không ai dám đi chuyển.” Ngón tay của tài xế Tiểu Lý chỉ vào vạch qua đường bên trái.”
Hậu Đại Khánh đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Lý, lập tức nhìn thấy một cô gái rất ưa nhìn đang đi trên vạch qua đường.
Cô gái mặc một chiếc áo màu vàng váy dài màu trắng, trên người không có phụ kiện gì, chỉ có một chiếc dây buộc tóc buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, nhưng chỉ với bộ váy đơn giản như vậy lại bộc lộ rất tinh tế khí chất lạnh lùng của nàng.
Ánh hào quang trên người cô gái thậm chí còn khiến Hậu Đại Khánh mất tới mười giây mới nhận ra nàng đang đỡ một người mù.
“Tiên sinh?”
Hậu Đại Khánh kinh ngạc hỏi: “Ngươi gọi cô gái này là tiên sinh?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người ở Thiên Đô đều gọi như vậy.”
Tiểu Lý thành thật trả lời: “Nàng tên là Tô Định Bắc, là em gái của Tô Bình Nam, cũng là tổng giám đốc hiện tại của Cẩm Tú, theo tin đồn hiện tại Tô Định Bắc phụ trách phần lớn công việc kinh doanh của Cẩm Tú.”
“Tại sao những chiếc xe đó không di chuyển?”
Hậu Đại Khánh tò mò nhìn Tô Định Bắc đang đỡ ông già mù mặc quần áo rách rưới đã đi được một nửa đường, nhưng những chiếc xe mà cô gái đi qua vẫn đứng bất động.
“Bọn hắn không dám, nghe nói Tô tứ tính tình không tốt hơn Tiểu Hồng Bào bao nhiêu.” Tiểu Lý đưa ra một lý do càng khiến Hậu Đại Khánh cảm thấy kinh ngạc.
Làm sao mà một thương nhân đơn thuần có thể làm được điều này?
Địa vị quyết định suy nghĩ, biểu cảm của Hậu Đại Khánh cực kỳ nghiêm túc, nam nhân khoanh tay nhìn Tô Định Bắc đang chậm rãi bước đi trên vạch qua đường, im lặng hồi lâu không nói gì.
Có thể thấy tập đoàn Cẩm Tú này thực sự không hề đơn giản!
…
Mặc dù có chữ minh trong tên Lục Minh, nhưng hắn thực sự là một người mù, trong một lần chữa cháy khi còn phục vụ trong đội cứu hỏa, hắn đã vĩnh viễn mất đi thị lực.
Nhưng hắn không hề bi quan, một huân chương hạng nhì và mức lương được nhà nước đảm bảo đủ để hắn tiếp tục sống. Vì đã sống như vậy trong một thời gian dài nên Lục Minh đã thích nghi với bóng tối, nhưng sự kỳ thị mà bóng tối mang lại khiến hắn không thể nào nguôi ngoai.
Điều này khiến Lục Minh nếu không bắt buộc phải ra ngoài thì hắn chỉ sinh hoạt trong căn nhà rộng hơn sáu mươi mét vuông của mình.
Nhưng hôm nay hắn có lý do không thể không ra ngoài.
Vợ hắn Lâm Nguyệt vì làm việc quá sức mà đột nhiên có vấn đề về tim phải nhập viện.