Sau khi ôm hết tiền trong nhà và giữ thật chặt trong lòng, Lục Minh lại một lần nữa lấy hết can đảm bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình. Bởi vì lo lắng chi phí nằm viện quá cao, Lục Minh treo tấm huy chương của mình lên ngực.
Sinh ra ở nông thôn, hắn có chút thông minh của riêng mình, dù sao tấm huy chương này sẽ giúp hắn có được một chút tôn trọng, có thể ở bệnh viện nó cũng có tác dụng? Nhưng hắn không biết rằng cách đây hàng chục năm điều này đã không còn, làn sóng cải cách mở cửa đã nâng cao đáng kể mức sống của người dân nhưng đồng thời cũng khiến nhiều người mất đi sự tôn trọng đối với những anh hùng.
Suốt chặng đường không có ai giúp đỡ, thậm chí hỏi đường cũng có thể nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của người bên cạnh, điều này khiến người có lòng tự trọng cao như Lục Minh có phần cảm thấy chán nản.
Khi đi ngang qua đại lộ Thiên Đô cũng chính là đường Trường Viễn, lần đầu tiên Lục Minh cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Bởi vì có hai con đường chính giao nhau, nên đèn giao thông ở đây thay đổi rất nhanh, mà bởi vì hắn không quen với tình hình đường xá nên mãi không thể đi qua.
Bên tai truyền đến tiếng ô tô vèo vèo chạy qua, mà những tiếng gầm đó khiến Lục Minh chỉ có thể bất lực đứng bên đường. Đã mười phút trôi qua, hắn vẫn không thể di chuyển...
Hai mươi phút, một tiếng trôi qua...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bệnh viện đã gọi đến hai lần. Giọng điệu trong điện thoại càng lúc càng gay gắt và một số nội dung không mấy hay ho khiến ông già không bao giờ sợ lửa này lần đầu tiên bất lực than khóc.
“Huy chương của ngươi là thật hay là giả vậy?”
Chính vào lúc Lục Minh gần như tuyệt vọng nhất, có một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai hắn.
“Ta đã cứu được mười tám mạng người, còn mất đi đôi mắt.”
Giọng điệu của lão Lục không mấy thân thiện.
“Để ta giúp ngươi qua đường nhé.”
Cô gái không vì giọng điệu của Lục Minh mà thấy phản cảm, ngược lại rất nghiêm túc mở lời. Sau đó Lục Minh cảm nhận được một đôi tay đỡ lấy cánh tay của mình.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Đến khi Lục Minh định thần lại mới nhận ra tiếng ô tô gầm rú dường như đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, âm thanh bên tai hắn cũng trở nên im lặng.
Trước giờ chưa có ai tự nguyện đi tìm hiểu con người thật của Tô Định Bắc. Sự đánh giá của giới tinh anh tại Thiên Đô đối với Tô Định Bắc không có gì ngoài phong cách làm việc trong kinh doanh gần như vô cảm, cùng với những thủ đoạn hà khắc kiểm soát cấp dưới của mình.
Nhưng trong sâu thẳm, cô gái lạnh lùng này và nam nhân hung dữ đó đều có lòng tốt mà người thường không thể hiểu được.
…
Đường là do mình đi, thể diện là do mình tạo.
Tô Định Bắc không ngờ mình chỉ dìu một lão đầu tử qua đường lại gây ra tình huống như vậy.
Có thể nói mấy năm qua nữ hài đã tiếp nhận rất nhiều sản nghiệp của Cẩm Tú. Dựa vào phong cách làm việc cứng rắn của mình, nàng đã tạo ra được một vùng trời cho mình.
Nữ hài dìu Lục Minh đi rất chậm, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
Chảy trong dòng máu nhà họ Tô là tính hoang dã và đầy trách nhiệm. Đối với người khác mà nói, lọt vào tầm mắt bao người khác có lẽ sẽ cảm thấy có chút bất an, nhưng Tô Định Bắc chỉ có một suy nghĩ.
Ta có thể làm và ta có đủ khả năng.
Chỉ là nữ hài không biết hành vi ngẫu nhiên của mình lại khơi dậy sự tò mò của một con mãnh hổ đối với Cẩm Tú, nhưng ngay cả khi nàng biết điều này sẽ khơi dậy sự tò mò của Hậu Đại Khánh, với tính cách của Tô Định Bắc, đoán chừng nàng vẫn làm như vậy.
Yên tâm là đủ.
Tô Định Bắc không trải qua khoảng thời gian lang bạt như Tô Bình Nam, tính cách tự nhiên sắc bén hơn.
Trong thời gian gần đây, do chính sách chủ yếu của Tô Bình Nam là trau dồi nội lực nên Tô Định Bắc không vội mở rộng hoạt động kinh doanh của tập đoàn mà chỉ nâng cấp và tích hợp hoạt động kinh doanh nội bộ.
Quá trình này không cần đi sâu vào chi tiết, chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả thủ đoạn của nữ hài.
Sát phạt tàn nhẫn.
Với quy mô các mặt của Cẩm Tú ở Thiên Nam, bốn từ này là trải nghiệm ác mộng đối với nhiều người, đây cũng là lý do quan trọng khiến nhiều xe sang thậm chí không dám bấm còi.
Hậu Đại Khánh vừa nghe tài xế Tiểu Lý miêu tả Tô Định Bắc vừa quan sát đối phương.
Xét về ngoại hình của nữ hài hiện tại, nữ hài trông không hề đáng sợ chút nào, thay vào đó, mái tóc dài bồng bềnh như tiên nữ trong gió trên đường phố.
…
“Ngươi có nghĩ một người băng qua đường làm chậm chuyến đi của hàng chục, thậm chí hàng trăm người là đáng không?”
Sau khi Tô Định Bắc chào tạm biệt Lục Minh, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai của nàng.
Tô Định Bắc lạnh nhạt quay đầu. Từ lúc nào đã có một nam nhân mặc vest màu xanh đậm đứng ở phía sau nàng. Nhìn tư thế đứng và giọng điệu có thể thấy người này thuộc loại người cực kỳ tự tin và mạnh mẽ.
Nữ hài cau mày, khoát tay với Sỏa Tử đã đổi tên thành Tô Tam Tứ đang chuẩn bị đi tới, sau đó thản nhiên trả lời: “Ta nghĩ chiếc huy chương trên ngực hắn rất xứng đáng.”
Hậu Đại Khánh mỉm cười, tiếp tục nói: “Nhưng công lao không có nghĩa là có thể vi phạm quy tắc quan hệ công chúng.”
Tô Định Bắc không trả lời, lưng thẳng hơn, ánh mắt sắc bén nhìn Hậu Đại Khánh: “Ngươi là ai? Ta cảm thấy ngươi không có tư cách phán xét hành vi của ta.”
Cho đến lúc này, biểu hiện của Hậu Đại Khánh mới trở nên nghiêm túc.
Thật ra lúc hắn xuống xe bắt chuyện với Tô Định Bắc, không phải hắn chưa tính đến tính cách của nữ hài. Dù sao, có rất nhiều chuyện trăm nghe không bằng một thấy. Chỉ có đối mặt giao lưu mới có thể tìm hiểu một người một cách rõ ràng.
Hậu Đại Khánh làm công việc giám sát nhiều năm như thế, hắn thề mình chưa từng có cảm giác này.
Đại nhân vật bại trong tay hắn không ít, nhưng cho đến bây giờ không ai có ánh mắt sắc bén như nữ hài trước mặt, thậm chí trong lòng hắn còn có một luồng hơi lạnh lẽo bốc lên.
Đây là một nữ hài còn quá trẻ.