Trong trái tim của Charlotte yêu thích sự huyền ảo, Tô Văn Văn không phải vị thần hung dữ thống trị cơn bão trong bóng tối mà là một lữ khách bối rối, một cậu bé cô đơn đối mặt với mọi nguy hiểm.
Khi thiên chức làm mẹ của một nữ hài bùng nổ, lòng dũng cảm của nàng đủ sức khiến bất cứ ai cũng phải ngạc nhiên.
Sau khi cảm nhận được cơ thể Tô Văn Văn cứng ngắc, Charlotte đã thực hiện một hành động mà không ai ngờ tới.
Nàng dùng thân hình mảnh mai của mình để ngăn trước mặt Tô Văn Văn, vẻ mặt dữ tợn như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Động thái này khiến nam nhân mặc bộ đồ màu xanh nhạt chậm rãi thở ra một ngụm khói màu xanh nhạt, trong ánh mắt nghiêm nghị hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tô tổng.”
Mọi chuyện không phát triển như Charlotte tưởng tượng, không có cuộc chiến sinh tử hay đạn bay bất ngờ, thay vào đó, những vệ sĩ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Tô Văn Văn đi ra, cung kính cúi đầu chào.
Trong quán bar yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, Charlotte vốn quá lo lắng phát hiện có hơn chục nam nhân da vàng mặc vest đen đang chiếm giữ nhiều vị trí khác nhau trong quán bar.
“Không sao.”
Tô Văn Văn hơi ngạc nhiên khi thấy Charlotte đột nhiên đứng trước mặt mình, hắn vỗ vai nữ hài rồi bước ra ngoài, sau đó cúi đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Charlotte.
“Dọn dẹp đi.”
Khi nam nhân mặc bộ đồ màu xanh nhạt bình tĩnh nói câu này, Charlotte nhìn thấy một hán tử mặc vest đen bước tới quầy bar trò chuyện với ông chủ vài câu trước khi ném ra một chồng đô la Mỹ dày cộm. Các thành viên khác trong bộ vest đen cũng bắt đầu đuổi những vị khách của quán bar một cách rất lịch sự.
“Rất nhuần nhuyễn. Có vẻ bọn hắn làm việc này không ít lần.”
Trong lúc nữ hài tóc vàng đang phàn nàn, quán bar nhạc jazz có phần hơi chật hẹp này chỉ còn lại vài người, bao gồm nàng.
“Ngươi cũng ra ngoài đi.”
Nam nhân mặc bộ vest màu xanh nhạt bước đến giữa hàng ghế dài, rồi chỉ vào một người bạn đang ở bên cạnh Charlotte, một nghệ sĩ vẽ tranh sơn dầu.
Thành thật mà nói, mặc dù hiện trường không phát sinh bất kỳ xung đột nào nhưng nam nhân này có khí chất và phong thái đáng sợ.
…
Charlotte không ngờ Tom thường xuyên điên rồ lại bảo vệ nàng vào lúc này.
Tom cũng là người nước Mỹ, lớn lên trong một gia đình giàu có, dường như chưa từng gặp phải tình huống này.
Lúc này, hắn thực sự đã cố gắng thể hiện sự dũng cảm cần có trước mặt nữ hài mà hắn phải lòng.
“Không, ta có quyền tự do và quyền ở lại đây.”
Tom xua tay nói: “Da vàng man rợ, ta sẽ tố cáo hành vi của ngươi, sẽ khiến ngươi phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.”
“Tâm trang của ta không tốt, cũng không thích những kẻ ngốc can thiệp vào chuyện người khác, nhất là khi ngươi đang kỳ thị màu da của ta.”
Nam nhân mặc bộ đồ màu xanh nhạt hơi nhếch khóe miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy như một con báo!
Pằng.
Với một âm thanh tanh tách vang lên, một chai Hennessy nổ tung trên đầu Tom.
Nam nhân mặc vest màu xanh nhạt nhìn Tom đã mềm oặt, chậm chạp lau vết rượu dính trên tay.
“Khiêng hắn ra ngoài."
Sau khi lau sạch tay, nam nhân đưa tay về phía Charlotte đang sửng sốt: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ta tên Tô Bình Nam.”
Đây là lần đầu tiên Charlotte gặp Tô Bình Nam.
Mỗi người đều có một niềm khao khát riêng đối với thế giới, và Charlotte vốn yêu thích văn hóa Hạ quốc cũng không ngoại lệ.
Hoàng hôn, sa mạc, rượu.
Một mình với một thanh kiếm và một con ngựa trắng, kiếm khách lang thang khắp thế giới.
Đây là mối tình lãng mạn mà tất cả những người trẻ ngu dốt đều thích, mối tình lãng mạn chỉ thuộc về giang hồ.
Nhưng còn sự thật thì sao?
Máu lạnh, tàn nhẫn.
Sự tàn nhẫn của cá lớn nuốt cá bé và sự cẩn thận trong từng bước đi mới thật sự là giang hồ.
Charlotte không biết tại sao mình được giữ lại trong quán bar, nhưng cuộc trò chuyện giữa nam nhân tên Tô Bình Nam và Tô Văn Văn đã hoàn toàn phá vỡ giấc mơ về thế giới trong những cuốn sách đó của nàng.
…
“Ngươi có biết ai đã chết không?”
Tô Bình Nam nhìn Tô Văn Văn đang bất an, lên tiếng hỏi.
“Biết.”
Tô Văn Văn thành thật đáp: “Là Trương Hồng Phát vẫn luôn đi theo Hoàng Hải Long từ lữ đoàn Lâm Hải, am hiểu vật lộn và trinh sát.”
“Quá trình tử vong.”
Tô Bình Nam tiếp tục hỏi.
“Hai tay súng đã bắn ba phát, trúng những bộ phận quan trọng. Người làm việc đó chắc chắn là hội Sumiyoshi.”
Trán của Tô Văn Văn bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
“Thời gian tử vong cụ thể.”
Tô Bình Nam không cho Tô Văn Văn thời gian để thở.
“Khoảng một tiếng trước đó.”
Giọng nói của Tô Văn Văn bắt đầu trầm hơn.
“Trong thời gian này ngươi đã ở đâu, ngươi có tham gia vào toàn bộ quá trình này không, và tại sao phải mất một phút mới trả lời điện thoại?”
Giọng điệu của Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng: “Ta đã nói với ngươi, đối phương sẽ cân nhắc tầm quan trọng của chúng ta, đây là đáp án của ngươi sao?”
Tô Văn Văn còn chưa kịp mở miệng, Tô Bình Nam đã nói tiếp: “Quê của Trương Hồng Phát ở đâu? Trong nhà xảy ra chuyện gì? Hắn có việc gì đặc biệt muốn làm không? Ngươi có biết những thứ này không?”
Tô Văn Văn im lặng.
Tô Bình Nam thở dài, vẻ mặt vốn dĩ ngang ngược hung hãn đột nhiên có chút mệt mỏi.
“Văn Văn, người chết vì tri kỷ. Những lời này chẳng phải ta đã dạy ngươi sao?”
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ nhân làm đẹp vì người trong lòng.
Câu nói này rất thô tục, thậm chí có chút không tốt, nhưng Tô Bình Nam không bao giờ cho rằng câu nói đó là vô nghĩa.
Không ai hiểu rõ hơn hắn con đường hắn đang bước đi khó khăn như thế nào, đó là lý do tại sao hắn hứa rằng hắn sẽ không bao giờ một tướng công thành vạn cốt khô.