“Ngươi là đầu lĩnh. Ngươi ở ngoài sáng biết đối phương sẽ hành động như thế nào nhưng vẫn bị hội Sumiyoshi đánh trở tay không kịp, đây là sai lầm thứ nhất của ngươi.”
Tô Bình Nam bình tĩnh nói: “Sau khi xảy ra chuyện, trong vòng một tiếng ngươi không hề có cách ứng đối. Ngay cả khâu cuối cùng cũng không xuất hiện, đây là sai lầm thứ hai của ngươi.”
“Sai lầm thứ ba và cũng là lớn nhất mà ngươi mắc phải là chưa hiểu đủ về cấp dưới của mình. Vấn đề này đôi khi sẽ dẫn đến những sai lầm lớn.”
Việc thành lập Quốc tế Cẩm Tú là kết quả của sự hợp nhất tài nguyên của tập đoàn Cẩm Tú. Tô Văn Văn không chỉ có được rất nhiều quyền lực ở nước ngoài từ tập đoàn Cẩm Tú mà có thể nói thế lực hùng mạnh nhất ở Cẩm Tú đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Với những vụ giết chóc và nâng cao địa vị, Tô Văn Văn ngày càng độc đoán. Khi đối mặt với hắn, đàn em của hắn sinh ra cảm giác e sợ hắn như khi đối mặt với Tô Bình Nam.
Nhưng bây giờ Tô Văn Văn đối mặt với Tô Bình Nam đang tức giận lại không dám giải thích, chỉ im lặng rót một ly rượu đặt trước mặt Tô Bình Nam, cúi đầu không nói gì, vẫn cư xử đúng mực như cậu bé ngày xưa.
“Trương Hồng Phát là thế hệ ưu tú thứ ba của lữ đoàn Lâm Hải. Hắn cũng có danh tiếng tốt trong nhóm trước kia.”
Tô Bình Nam biết tất cả về nam nhân nhỏ bé đã chết: “Ta sẽ kể cho ngươi nghe về hắn. Hắn là con trong một gia đình bình thường, sinh ra ở vùng nông thôn phía Đông Bắc, mẹ của hắn sức khỏe kém, còn hai đứa em trai thì chưa lập gia đình. Bởi vì hắn bị mất hộ khẩu sau khi giải ngũ, không thể nhận được công việc chính thức được giao, đó là một trong những lý do khiến hắn sẵn sàng mạo hiểm mạng sống nơi đất khách quê người và chu du khắp đất nước.”
“Hắn cần tiền, cần dùng mạng sống của mình để kiếm tương lai cho hai em trai và mẹ của mình.”
Tô Bình Nam cầm ly rượu đặt trước mặt lên, chậm rãi uống một ngụm rồi nói tiếp: “Nếu Cẩm Tú đã dẫn hắn ra ngoài, ngươi nhất định phải cho hắn một lời giải thích, đồng thời cũng đưa ra lời giải thích cho những người đi theo ngươi. Ngươi có biết lúc hắn đi hắn đã nói gì với Hoàng Hải Long không?”
Tô Văn Văn lắc đầu.
“Nếu hắn chết, đừng nói cho người nhà hắn biết. Còn thi thể, cứ việc ném xuống biển coi như lá rụng về cội.”
Tô Bình Nam đặt ly xuống: “Chỉ đưa tiền cho người chân thành hy sinh mạng sống vì mình còn chưa đủ, còn phải xử lý hậu quả sau khi mua xương ngựa giá ngàn vàng. Nếu không, cấp dưới của ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Tô Văn Văn nghiêm túc gật đầu.
“Con đường của chúng ta còn dài và khó đi.”
Tô Bình Nam nhìn ánh mắt áy náy và e sợ của Tô Văn Văn, trong lòng vẫn không cứng rắn nổi. Hắn sờ vào cổ Tô Văn Văn giống như khi còn nhỏ: “Ta biết ngươi rất mệt mỏi, ta cũng rất mệt mỏi. Nhưng đây không phải là lý do để chúng ta thả lỏng hưởng thụ. Chúng ta có thể đeo mắt kính gọng vàng, uống café nghe nhạc kịch bàn chuyện làm ăn, nhưng vĩnh viễn đừng quên dòng máu của chúng ta là gì.”
Đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam nói ra chữ mệt mỏi sau nhiều năm như vậy.
Nam nhân dựa lưng vào lưng ghế mềm mại, hơi ngửa đầu ra sau rồi ung dung thở dài.
Một tiếng thở dài cùng hai chữ "mệt mỏi" khiến Tô Văn Văn mất đi sự phòng thủ.
Không ai là một cỗ máy, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu.
Tô Bình Nam cũng vậy.
Biệt danh Tiểu Hồng Bào Thiên Nam là định nghĩa do người khác đặt cho hắn.
Suy cho cùng, từ khi Tô Bình Nam xuất hiện cho đến hiện tại hắn thống trị, ấn tượng mà nam nhân tạo ra cho mọi người trong quá trình này đều giống nhau.
Kiệt ngạo, cuồng vọng, lòng dạ ác độc.
Trong mắt cấp dưới, Tô Bình Nam là trời của Cẩm Tú.
Ngay cả nhiều giám đốc điều hành cấp cao của Cẩm Tú cũng có cảm giác dù trên đời này có khó khăn đến đâu, nam nhân cũng sẽ không lay chuyển, không có gì có thể làm hắn bối rối.
Trong ấn tượng của Tô Văn Văn, Tô Bình Nam vĩnh viễn là hình ảnh đứng trên điểm cao nhất của Thiên Đô, tay cầm tách trà, nhìn ra vùng đất rộng lớn, không bao giờ rơi xuống. Nhưng vào lúc này, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, hắn chợt chú ý đến trán Nam ca không biết từ khi nào đã xuất hiện nếp nhăn sâu.
Nam ca năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi!
“Ca, ta sẽ giúp ngươi gạt bỏ tất cả chướng ngại. Ngươi không cần quá cực khổ nữa.”
Thay vì sử dụng bất kỳ danh xưng chức vụ nào ở Cẩm Tú, Tô Văn Văn đã dùng xưng hô thời niên thiếu với Tô Bình Nam.
Nhưng Charlotte ở một bên có thể nghe ra sự quyết tâm ẩn chứa trong lời nói nhẹ nhàng đó.
Nữ nhân tóc vàng và gợi cảm này đã hiểu sự lựa chọn của Tô Văn Văn.
Nam nhân giống như ác quỷ đó sẽ không đồng hành cùng nàng trên cuộc hành trình này. Hắn không bao giờ phù hợp với việc theo đuổi nghệ thuật và tính ngẫu hứng của nàng.
Từ giờ phút này trở đi, hắn sẽ chỉ thuộc về bóng tối, thuộc về nam nhân tên Tô Bình Nam kia.
“Rất tốt.”
Tô Bình Nam cười nói: “Vất vả thì chưa nói. Không phải là cá làm sao có thể hiểu được niềm vui của cá. Ta rất tò mò ta sẽ đi đến bước nào, cho nên ta rất vui vẻ.”
Nói xong, nam nhân nâng ly về phía Charlotte: “Ngươi đã dám đứng chắn trước Văn Văn, ta sẽ xin lỗi về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.”
Câu nói này có chút khó hiểu nhưng nữ hài hiểu được lời xin lỗi của nam nhân, chỉ mỉm cười cay đắng.
“Chúng ta sẽ đánh lại hội Sumiyoshi. Chẳng những phải đánh ra địa vị của chúng ta, mà còn để cho toàn bộ thế giới ngầm Shinjuku Nhật Bản xem.”
Tô Bình Nam đứng dậy, sửa lại cổ áo của mình, nói một câu sau cùng: “Sự dâng trào của máu lạnh và sự phản công tàn nhẫn là cách duy nhất để chúng ta giành được tôn nghiêm. Lần này đừng để ta thất vọng nữa.”