“Tại sao không có tập đoàn ma túy tồn tại lâu dài?”
Tô Bình Nam đưa ra vấn đề thứ hai.
Hai người vẫn lắc đầu.
“Ba ngày sau, các ngươi cho ta một đáp án.”
Tô Bình Nam quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đây là khảo hạch, sẽ có khen thưởng.”
Đêm đã khuya rồi.
Cửa sổ sát đất của hội quán Kazebayashi sạch không tì vết, khung cảnh bên dưới được phản chiếu rõ ràng trong mắt Tô Bình Nam.
Không biết từ khi nào, những bộ vest đen bắt đầu tụ tập ở lối vào của con phố đèn neon đầy mê hoặc, chẳng mấy chốc đã tạo thành một hàng dài màu đen.
Hội Sumiyoshi đến…
…
Từ góc độ của Tô Bình Nam, những người của Nộ La Quyền chưa từng được rèn luyện chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Giang hồ rất tàn nhẫn. Trái tim của Tô Bình Nam cứng như sắt đá. Hắn không có thời gian rèn luyện một tổ chức gần tám nghìn người như thế.
Tự nhiên hội Sumiyoshi sẽ trở thành đá mài dao của hắn.
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Tô Bình Nam, hắn thậm chí không cho rằng phe của hắn sẽ có sức phản kháng cân xứng trong trận chiến tối nay.
Bởi vì không ai hiểu rõ bản chất của thế giới ngầm hơn Tô Bình Nam.
Thế giới này không bao giờ chỉ chiêu đãi khách ăn tối hay đọc sách và viết báo.
Bản chất của thế giới này là bạo lực là vua!
Từ ngày gia nhập Nộ La Quyền, bọn hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Thật không may, mọi việc diễn ra có phần nằm ngoài dự kiến của hắn.
Lần này, hội Sumiyoshi phái ít nhất bảy tám tổ bạo lực. Những người này quy củ đến mức khiến người ta run sợ. Khi con rồng đen dài lao vào Kabukicho, nó lập tức chia thành sáu đội, tất cả đều lao về phía vị trí của Nộ La Quyền với mục tiêu rất rõ ràng.
Hiển nhiên, Nishiguchi Shigeo cũng hiểu động thái lần này quá lớn, cho nên hắn muốn giải quyết nhanh chóng.
Lúc đầu, tình huống gần như giống với những gì Tô Bình Nam dự liệu.
Khi các thành viên hội Sumiyoshi gầm thét lao về phía Nộ La Quyền, chống cự rất yếu ớt. Không ít người vừa đối mặt đã ngã xuống, thậm chí có người còn bị dọa sợ bể mật, quay đầu bỏ chạy.
Sáu phút sau, cảnh tượng đột nhiên trở nên quái dị.
Các thành viên của Nộ La Quyền vốn giống như một khối cát rải rác bất ngờ tập hợp lại với nhau một cách khó hiểu, tấn công chính diện và hỗ trợ từ bên cạnh một cách sôi nổi.
Động lực hung hãn ban đầu của hội Sumiyoshi dường như đã bị kiềm chế.
Tô Bình Nam vốn đang ở trên cao quan sát tình hình chiến đấu có thể nói liếc qua là thấy ngay, lập tức ánh mắt của nam nhân trở nên vi diệu.
“Đi thăm dò chuyện gì đã xảy ra. Lối chơi này là chiến thuật 3-3 được quân đội Hạ quốc sử dụng phổ biến nhất trước đây. Tại sao lại có người biết nó?”
Nam nhân nhìn Tô Văn Văn ở bên cạnh: “Ta muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra dẫn đến thời thế tạo anh hùng như vậy.”
Tin tức nhanh chóng truyền về, người khiến Tô Bình Nam kinh ngạc không ai khác chính là Lý Hữu Nhiên, một người trẻ tuổi đã có tên trong danh sách đen của Cẩm Tú.
“Đáng tiếc.” Tô Bình Nam nhìn người trẻ tuổi đang chỉ huy trận chiến trong đám người, nhẹ giọng nói.
…
Lý Hữu Nhiên là người trẻ tuổi có dáng người gầy gò, cằm nhọn khiến gương mặt của hắn có chút đẹp trai. Nếu không phải ánh mắt của hắn quá lạnh lùng, hắn xứng đáng là một anh chàng đẹp trai.
Không giống hầu hết các thành viên khác gia nhập Nộ La Quyền vì bị bắt nạt, Lý Hữu Nhiên rất ít khi bị bắt nạt. Hắn còn có mối quan hệ tương đối rộng rãi trong trường học và xã hội.
Khả năng chiến đấu là một trong những điểm mạnh của hắn. Nguyên nhân lớn hơn là hắn ra tay rất hào phóng.
Những người khác ở Nộ La Quyền nghèo khó, nhưng Lý Hữu Nhiên thông thạo đủ trò quanh co của đám tam giáo cửu lưu từ khi còn nhỏ hiếm khi thiếu tiền.
Không ai biết rằng khi hắn mười lăm tuổi, hắn đã bắt đầu giúp đỡ một số người Thái vận chuyển hàng trắng.
Đặc biệt có một lần, khi hắn đang đeo cặp sách chứa đầy hàng lậu, hắn đã lừa được cảnh sát đưa hắn đến đích. Sự dũng cảm và kỹ năng này cho thấy hắn là một tài năng tuyệt đối ở độ tuổi của mình.
…
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Khi người của hội Sumiyoshi lao tới, Lý Hữu Nhiên cũng có chút choáng váng.
Không phải hắn không cân nhắc đến hành động trả thù của hội Sumiyoshi.
Sở dĩ gần đây hắn ở lại địa bàn, ngoại trừ buôn hàng cấm không thể rời khỏi, điều quan trọng hơn là trong tính toán của Lý Hữu Nhiên, hội Sumiyoshi hẳn sẽ đi tìm ác ma Tô Văn Văn hoặc đám mãnh long vùng khác chứ không phải đám tiểu lâu la như bọn hắn.
Tuy nhiên, Lý Hữu Nhiên không có nhiều thời gian để cân nhắc ưu nhược điểm. Trong âm thanh gào thét, bảy tám đàn em của hắn đã ngã xuống trong vũng máu.
Lý Hữu Nhiên không chạy.
Đây là phần đáng khen ngợi nhất trong tính cách của hắn. Khi đối mặt với tình thế xảo quyệt, hắn cũng xảo trá tàn nhẫn không kém. Trước sống chết, hắn không bao giờ thiếu hung tính của mình.
“Đối phương đều dùng dao ngắn, chúng ta đổi loại lớn hơn đi.”
Lý Hữu Nhiên chỉ huy đàn em chiến đấu không ngần ngại sử dụng súng ống. Sau năm sáu âm thanh nặng nề vang lên, đám thành viên hội Sumiyoshi không khỏi lui về sau mấy bước.
Nói thật, kỹ năng bắn súng của Lý Hữu Nhiên rất tệ.
Khoảng cách gần như vậy mà hắn chỉ bắn trúng đùi một người.
Nhưng dù sao cũng là súng đạn.
Trong một không gian nhỏ như vậy, ai biết được phát súng sau có bắn nổ đầu mình hay không. Những nhóm bạo lực của hội Sumiyoshi tuy cực kỳ hung hãn nhưng cũng không dám tấn công quá mạnh.
Điều này đã tạo cơ hội cho Lý Hữu Nhiên tìm đường thoát thân.
Chỉ khi lao ra đường, hắn mới nhận ra tình hình tối nay tệ đến mức nào. Toàn bộ địa bàn do Nộ La Quyền kiểm soát gần như tràn ngập các thành viên hội Sumiyoshi mặc đồ đen.
Ánh đèn neon kỳ lạ, những bóng người không phân biệt được đâu là bạn đâu là thù. Tiếng gầm thét giết hại lẫn nhau, cùng với âm thanh đánh chém bằng ống thép, gậy bóng chày và dao găm tràn vào tai Lý Hữu Nhiên.