Mười phút cuối cùng là cuộc trò chuyện riêng giữa Shigeo Nishiguchi và Haru Fukuda, không ai biết hai người đã nói gì nhưng thái độ thân mật mà bọn hắn thể hiện khi rời đi khiến nhiều người ngạc nhiên.
“Fukuda-kun, ngươi quá mềm lòng rồi. Cái chết của Sekiguchi-kun và Haruo Numa khiến các cấp dưới và các tổ trưởng vô cùng tức giận. Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”
Khi đoàn xe của Haru Fukuda lái ra khỏi nơi ở của Shigeo Nishiguchi, Chiho Arakawa - nhân vật thứ năm trong hội Sumiyoshi và là anh trai kết nghĩa của Haru Fukuda - ngồi trên cùng một chiếc xe, trầm giọng nói: “Tại sao ngươi không ra tay ép buộc hắn từ chức?”
Haru Fukuda không nói chuyện, chỉ im lặng châm một điếu thuốc.
Trong xe tối tăm, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt nham hiểm của hắn, trông đặc biệt lạnh lùng.
“Hôm nay, hai sòng bạc ở quận Nakano đã bị người Hạ quốc phá hủy. Lão gia hỏa Shigeo Nishiguchi ra lệnh cho mọi người án binh bất động, ngươi lại đi ủng hộ hắn?”
“Chúng ta ra ngoài lăn lộn là vì cái gì?”
Haru Fukuda cắt ngang lời nói của Chiho Arakawa.
“Tiền, chúng ta liều mạng vì tiền mà.”
Haru Fukuda nhìn Arakawa có chút ngơ ngác, lạnh lùng nói: “Tổ chức hiện tại không có tiền. Shigeo Nishiguchi đã sử dụng quỹ của tổ chức, bị người ta giết trên thị trường chứng khoán, mất cả chì lẫn chài. Nếu ta tiếp quản, chẳng khác nào đang giải quyết hậu quả cho hắn.”
Ngay khi Arakawa định nói tiếp, Haru Fukuda ném ra tập tài liệu khiến hắn đổi ý: “Mấy chính trị gia nhảm nhí đó vẫn sẽ giết chúng ta. Điều chúng ta cần nhất bây giờ là một nguồn thu nhập ổn định chứ không phải cái danh hội trưởng hội Sumiyoshi có tiếng chẳng có miếng.”
“Người Hạ quốc có cách, cho nên chúng ta nhất định phải tham gia.”
Nói đến đây, giọng điệu của Fukuda Haru gần như không nghe được: “Nếu việc kinh doanh này lợi nhuận đủ lớn, đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ đẩy lão gia hỏa kia ra ngoài.”
“Nếu đây thực sự là một cách kiếm tiền tốt, Nishiguchi Shigeo có thể sẽ không bỏ qua.”
Chiho Arakawa cũng hạ giọng.
“Vậy giết hắn đi...”
Haru Fukuda lạnh lùng làm động tác cắt cổ: “Trong hai mươi lăm năm, hắn là hội trưởng tại vị lâu nhất của hội Sumiyoshi, ngươi không thể quá tham lam.”
Hắn vỗ vai Arakawa, nói: “Lão gia hỏa đó và ta đã thống nhất sẽ nắm quyền kiểm soát tổ chức Shinji. Ta dự định sẽ để ngươi quản lý.”
Khi Arakawa hưng phấn cúi đầu, Fukuda Haruo mới nói ra lời quan trọng nhất: “Haruo Numa có uy tín rất lớn trong gia tộc Shinji, chắc chắn sẽ có người ra tay gây rắc rối.”
“Ai đã giết Haruo Numa không quan trọng.”
Haru Fukuda bộc lộ sự xảo quyệt và tàn nhẫn giúp hắn trở thành người số hai trong hội Sumiyoshi: “Điều quan trọng bây giờ là làm sao kiểm soát hoàn toàn tổ chức Shinji càng sớm càng tốt. Một số người không thể ở lại, bây giờ là cơ hội tốt nhất khi trời giông bão và hỗn loạn.”
“Tên nhát gan Fukushima có thể lôi kéo. Những người như Togashi Yuuki và Watanabe Yuta, không một ai được giữ lại cả.”
…
Trong bóng tối sâu thẳm, những chiếc ô tô chạy đi nhưng vụ giết chóc vẫn tiếp tục.
Cơm thì phải ăn từng miếng, việc thì phải làm từng cái.
Tô Bình Nam đã nhận được tin tức về âm mưu trong hội Sumiyoshi, nhưng nam nhân không có ý định nhúng tay vào. Trong ván cờ của Tô Bình Nam, ai là thủ lĩnh của hội Sumiyoshi không quan trọng.
Điều quan trọng là hội Sumiyoshi có thể trở thành bàn đạp để tập đoàn Cẩm Tú có thể nhúng tay vào Nhật Bản.
Quỹ đạo sự việc đang diễn ra trật tự theo kế hoạch của hắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không lâu nữa, Nhật Bản sẽ tiến vào trong bản đồ của Cẩm Tú.
Nhưng điều khiến Tô Bình Nam ngạc nhiên là hắn không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí còn có chút buồn chán.
Vì vậy nam nhân không muốn Đỗ Thạch đi theo mình, lần đầu tiên một mình đi dạo ở Nhật Bản.
Tô Bình Nam không nhớ đã bao lâu rồi hắn chưa đi một mình trên những con phố của một thành phố xa lạ. Sau khi hắn trùng sinh, chuyện này dường như là một sự xa xỉ.
Đã quen với việc được mọi người vây quanh, hắn thậm chí có chút hoài niệm cảm giác vô tư khi bước đi một mình ở thời không khác.
Trong khoảng thời gian lang bạt ở thời không đó, nam nhân giống như một con sói đơn độc đi trong rừng thép, khi đó điều hạnh phúc nhất của hắn là được ăn một tô mì nóng hổi tại tiệm ăn ven đường, sau đó chìm vào giấc ngủ trong bóng tối cho đến bình minh.
Tô Bình Nam dừng bước.
Bảng hiệu đèn neon nhấp nháy của một quán mì sợi đã khơi dậy sự chú ý của nam nhân. Đây là một quán nằm trên đường phố, diện tích không lớn.
Điều khiến Tô Bình Nam hứng thú nhất là quán mì này không có nhiều đồ trang trí cầu kỳ, đơn giản như tiệm mì trong trí nhớ của hắn.
Nam nhân bước vào, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, gọi một tô mì bò và rượu sake rẻ tiền nhất. Hắn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh và phức tạp.
…
Người phục vụ nhìn vị khách trước mặt bằng ánh mắt kỳ lạ. Hắn mặc một bộ vest rất tinh xảo, rõ ràng không phải người nghèo khó. Tuy giá rượu sake trong quán thấp, nhưng nhiều người thuộc tầng lớp lao động không thích hương vị này vì có vị cay.
Mì và rượu nhanh chóng được đưa lên.
Tô Bình Nam nhìn tô mì bốc khói, mở nắp chai rượu sake rồi đổ thẳng vào cổ họng như cách mà hắn hay uống ở thời không khác. Sau đó, nam nhân bắt đầu ăn mì một cách không có hình tượng.
Cảm giác cay nồng của rượu xuyên thẳng từ ngực vào bụng khiến Tô Bình Nam không khỏi ho khan.
Suy cho cùng, mọi thứ đã thay đổi, có một số thứ không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Tô Bình Nam trước đây thích cảm giác nóng rát khi bụng đói uống rượu để làm tê liệt thần kinh, nhưng hiện tại dạ dày được nuông chiều của nam nhân lại có phần khó chịu. Trong lúc nam nhân dự định tìm khăn giấy, một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Lại gặp nhau rồi, Tô tiên sinh.”