Nam nhân vẫn im lặng, chỉ uống hết ly này đến ly khác.
Nhiếp Bảo Ngôn cũng không nhàn rỗi. Nàng uống những ly rượu cay dựa theo tốc độ của đối phương. Nửa tiếng sau đó, nữ nhân bắt đầu bảy tám chủ đề khác nhau từ nhiều khía cạnh khác nhau như tình cảm, cuộc sống, tiền tài...
Đáng tiếc, kết quả khiến nàng có chút tuyệt vọng.
Nam nhân bị bao phủ trong sương mù này không có ý thức lịch sự. Thái độ của hắn đối với các chủ đề mà nàng đưa ra đều lạnh lùng giống như một kẻ điếc.
Nếu không phải đối phương thúc giục Nhiếp Bảo Ngôn rời đi, nữ nhân có lẽ sẽ cho rằng kỹ năng đàm thoại mà nàng học được hoàn toàn vô dụng.
“Tửu lượng của ngươi không tệ.”
Sau khi uống hết chai rượu sake Ozeki thứ ba, Tô Bình Nam nhìn đôi mắt vẫn sáng ngời của Nhiếp Bảo Ngôn, cười nói: “Ngươi muốn biết cái gì? Đã cùng ta uống nhiều như vậy, ta sẽ trả lời ngươi một vấn đề ta có thể trả lời.”
Những câu hỏi có thể được trả lời?
Trong lòng Nhiếp Bảo Ngôn khinh thường sự cẩn thận của nam nhân. Nàng suy nghĩ vài phút rồi mới nói: “Tô tiên sinh, ngươi đã có của cải và quyền lực mà 99% người trên thế giới này không thể có được, nhưng Cẩm Tú vẫn đang nuốt chửng mọi thứ có thể nuốt, tại sao vậy?”
Đời người chỉ kéo dài trăm năm thôi, sao phải bận tâm?
Câu hỏi của Nhiếp Bảo Ngôn cũng là câu hỏi khiến nàng tò mò nhất, nàng chưa từng thấy công ty nào tham lam và hung hãn như Cẩm Tú, công ty này dường như muốn kiểm soát tất cả những gì bọn hắn có thể nhìn thấy.
“Ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Tô Bình Nam chỉ vào tô mì đằng trước: “Ta đã ăn mấy bát mì?”
Nhiếp Bảo Ngôn có chút mơ hồ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Một bát.”
“Nếu ông chủ nói ta ăn hai bát thì sao?”
Ánh mắt của Tô Bình Nam cười mà như không phải cười.
“Vậy cũng là một cái bát, đó là sự thật.”
Nhiếp Bảo Ngôn càng lúc càng bối rối đáp: “Ta có thể làm chứng cho ngươi. Chúng ta không có quan hệ lợi ích, cũng không quen biết nhau. Loại lời khai này đối với ngươi sẽ rất có ích.”
“Nếu tất cả khách hàng, kể cả ông chủ, đều nói ta ăn hai bát thì sao?”
Ánh mắt Tô Bình Nam lóe lên cảm xúc khó hiểu: “Kể cả các bộ phận liên quan đến thu thập chứng cứ, bọn hắn đều cho rằng ta đã ăn hai bát mì và trả tiền một bát, trường hợp này ngươi cho rằng pháp luật của xã hội này sẽ phán ta đã ăn mấy bát mì?”
Nữ nhân ngẩn người.
…
Tham vọng cũng cần niềm tin để hỗ trợ.
Tô Bình Nam.
Nguyên nhân khiến nữ nhân ngẩn người cũng rất đơn giản.
Nữ nhân đủ thông minh để hiểu được ẩn dụ của Tô Bình Nam. Hơn nữa làm công tác pháp y nhiều năm như vậy, nàng đã nhìn thấy quá nhiều mặt tối của xã hội. Nàng cũng không phải là đóa sen trắng không hiểu chuyện.
Đúng vậy, khi cả xã hội nghĩ rằng ngươi đã ăn hai bát mì, việc ngươi ăn bao nhiêu bát có thực sự quan trọng không?
Không quan trọng.
“Ta khẳng định ngươi chỉ ăn một bát mì, Tô tiên sinh. Nhưng nếu không có ta ở hiện trường, có lẽ ta sẽ cho rằng ngươi ăn hai bát mì.”
Nhiếp Bảo Ngôn im lặng một hồi mới đưa ra đáp án: “Trong hoàn cảnh này, sự thật không còn quan trọng nữa, quan trọng là câu trả lời mà mọi người mong đợi ở ngươi đưa ra.”
Chuyện rất nhỏ, chỉ là chuyện bát mì mà thôi.
Nhưng những gì nó đại diện lại khiến Nhiếp Bảo Ngôn rùng mình.
“Vậy nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm gì khi cả xã hội cần ngươi thừa nhận hai bát mì này?”
Tô Bình Nam bình tĩnh thay Nhiếp Bảo Ngôn vào nhân vật chính.
“Vậy ta sẽ thừa nhận?”
Nhiếp Bảo Ngôn sau khi suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra câu trả lời chân thành nhất: “Trong hoàn cảnh này, ta sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình. Dù sao thì ta không thể chống lại quá nhiều người trong xã hội. Có lẽ ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới chữa lành được điểm yếu của mình, nhưng ta thực sự không có dũng khí để mổ bụng chứng minh mình trong sạch.”
Nữ nhân vuốt tóc, ánh mắt có chút chán nản.
“Có lẽ sẽ có người tự mổ bụng mình để chứng minh mình vô tội, nhưng ta đã nghiêm túc cân nhắc và không đủ can đảm.”
“Nếu là Tô tiên sinh thì sao?”
Nhiếp Bảo Ngôn bình tĩnh hỏi lại.
“Bản chất ta là một kẻ vô pháp. Nếu có ai vu oan cho ta ăn đồ của bọn hắn, ta sẽ không bao giờ ngu ngốc mổ bụng để chứng minh mình vô tội.”
Nam nhân nhấn mạnh từng chữ: “Ta sẽ móc đôi mắt chết tiệt của hắn ra và nuốt chúng, để hắn nhìn thấy ta đã ăn bao nhiêu tô mì vào bụng!”
Có lẽ Nhiếp Bảo Ngôn bị sự tàn nhẫn và ác độc của Tô Bình Nam dọa sợ. Nàng cần mấy phút mới bình tĩnh lại: “Nhưng cả xã hội hại ngươi, không chỉ một người thì sao?”
“Cho nên, Cẩm Tú của ta sẽ khuếch trương mãi mãi. Nguyên nhân chẳng phải ta tham lam tài phú.”
Tô Bình Nam nói ra đáp án của vấn đề thứ nhất: “Ta trời sinh mệnh cứng, lưng không cúi được đâu.”
…
Nam nhân đi.
Nhiếp Bảo Ngôn không đuổi theo. Nàng chỉ ngơ ngác nhìn Tô Bình Nam rời khỏi quán mì, sau đó nhìn bóng lưng kia bước vào một chiếc ô tô màu đen sang trọng được vây quanh bởi vài nam nhân lực lưỡng mặc vest đen.
Đoàn xe gồm ba chiếc xe nhanh chóng biến mất giữa dòng người vô tận.
Tách.
Cùng với tiếng bật lửa kim loại, nữ nhân ngồi xuống chỗ Tô Bình Nam đã ngồi, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Chống cằm.
Nhiếp Bảo Ngôn có linh cảm đây sẽ là lần gặp duy nhất trong cuộc đời giữa nàng và Tô Bình Nam.
Buổi sáng luôn đến và mặt trời sẽ mọc như thường lệ.
Dường như tà ác trong đêm chưa từng tồn tại, vẻ mặt của mỗi người qua đường đều bận rộn và vội vã, cũng không ai quan tâm đến chuyện xảy ra đêm nay.