Cuộc gặp và đàm phán đầu tiên giữa Cẩm Tú và hội Sumiyoshi đã diễn ra như dự kiến.
Trên thực tế, khó khăn lớn nhất trong việc đàm phán giữa hai tổ chức lớn không phải quá trình đàm phán mà là làm thế nào để ngồi xuống.
Shigeo Nishiguchi và Haru Fukuda có thể leo lên những vị trí cao và hiện tại vẫn bình yên vô sự, ngoài những kỹ năng cần thiết ra, điều quan trọng hơn cả là bọn hắn không bao giờ tin tưởng bất cứ ai.
Tương tự, cường long khó ép đại đầu xà.
Cẩm Tú có mạnh đến đâu cũng chỉ là mãnh long vùng khác. Cho dù Tô Bình Nam có ra tay gây chấn động, hắn cũng không thể đảm bảo 100% liệu có ai khác trong hội Sumiyoshi gồm rất nhiều tổ chức có ý tưởng khác hay không.
Hai bên đều triển khai một lượng lớn nhân lực, quảng trường và một số con đường bên dưới nhà hàng nơi tổ chức cuộc họp gần như trở thành nơi dành cho những kẻ quyền lực trong thế giới ngầm.
Đám người Hạng Tiểu Bình, Tô Nhất Nhị đều ẩn náu trong bóng tối, trong khi một số sát thủ nổi tiếng của hội Sumiyoshi đều xuất hiện.
Ngay cả Wakao Mita, người gần đây đang được chú ý, cũng chỉ có tư cách ngồi canh trước cửa. Điều này cho thấy thái độ thận trọng của cả hai bên.
Có thể nói, nếu một tên tiểu lưu manh mắt mù vô tình bắn súng cướp bóc ở đây, thì cường độ chiến đấu chắc chắn sẽ đủ gây chấn động quốc tế.
Mặc dù quá trình phức tạp nhưng vẫn rất thuận lợi. Bất luận Tô Văn Văn hay là Nishiguchi Shigeo đều cư xử lịch sự, không hề có một chút thù địch nào.
Nếu không có bầu không khí căng thẳng giữa những cấp dưới thì hai bên đàm phán sẽ giống như những người bạn cũ nhiều năm không gặp.
…
Người lo lắng nhất trong toàn bộ những người có mặt là Văn Tiểu Địch.
Ngày nay, so với sự thành công trong bóng tối của Cẩm Tú, công việc kinh doanh chính nghĩa mà Văn Tiểu Địch chịu trách nhiệm đã rơi vào tình trạng trì trệ.
Cuộc đấu tranh cấp cao ở Toshiba, một tập đoàn lâu đời, đã lên đến đỉnh điểm. những người đứng đầu bộ phận phụ trách kinh doanh lắp ghép đang thay đổi như đèn kéo quân.
Điều này khiến nỗ lực của Văn Tiểu Địch mấy ngày nay trở nên vô ích.
Tô Bình Nam không vội trở lại Thiên Nam, cũng không quá quan tâm đến tiến độ công việc, nhưng Văn Tiểu Địch là người phụ trách chính thì lại nóng như lửa đốt.
Trong khi nữ hài mỗi ngày vắt óc tìm cách mở rộng lỗ hổng ở Toshiba, Tô Bình Nam lại giao một nhiệm vụ mà nàng cho là hoàn toàn khó tin.
Là một trong những người phụ trách đàm phán giữa hiệp hội hữu nghị Nhật-Trung và hội Sumiyoshi, nàng thậm chí có thể đưa ra quyết định khi cần thiết!
Gánh nặng lớn như vậy khiến Văn Tiểu Địch choáng váng năm phút mới kịp phản ứng, điều này thể hiện sự chấn động trong lòng nữ hài.
“Tô tổng, đây là hội Sumiyoshi…”
Văn Tiểu Địch luôn hiếu thắng lần đầu tiên rụt rè: “Còn ta cái gì cũng không biết.”
“Mặc kệ đối thủ của chúng ta màu gì, chẳng qua chỉ là phân chia lợi nhuận mà thôi, cứ coi như đàm phán làm ăn bình thường, đây là thế mạnh của các ngươi.” Tô Bình Nam cười nói: “Đối phương muốn gì, tài nguyên cốt lõi của chúng ta là gì? Đối phương muốn lấy cái gì, đồng ý cho cái gì. Nếu hiểu rõ những điểm này, chúng ta sẽ không thua. Ta nghĩ kỹ năng đàm phán của ngươi tốt hơn Văn Văn.”
Cứ như vậy, nữ hài chỉ nói một câu đã bị Tô Bình Nam chặn lại.
Trước khi bắt đầu, Văn Tiểu Địch vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi nữ hài nhìn thấy một cuộc đàm phán quy tụ nhiều dân liều mạng như vậy, không khí lạnh lẽo lại khiến nàng hoảng sợ.
Muốn đội vương miệng phải chịu được sức nặng từ nó.
Văn Tiểu Địch hiểu đây là quá trình nàng phải trải qua để thực sự nhận được sự công nhận của những đại tướng biên cương như Tô Văn Văn. Nàng không được chọn cũng không thể trốn tránh…
…
Những người thực sự thông minh luôn giỏi tìm ra vấn đề từ những chỗ không thu hút.
Nếu ngươi muốn có chỗ đứng vững chắc ở Nhật Bản, hãy ghi nhớ điều này.
Đây là lời Tô Bình Nam đã nói với Tô Văn Văn trước khi đàm phán: “Dù sức mạnh của chúng ta có mạnh đến đâu, chúng ta cũng không được kiêu ngạo. Cho dù sư tử có mạnh, chúng ta cũng phải sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.”
“Sự yếu đuối và ngu dốt không phải là trở ngại cho sự sinh tồn, nhưng sự kiêu ngạo sẽ khiến chúng ta vạn kiếp bất phục.”
Văn Tiểu Địch hiểu tại sao Tô Bình Nam lại muốn nàng đến.
Bởi vì cuộc đàm phán đã bắt đầu được hơn mười phút, ngoại trừ những câu nói vui vẻ ban đầu ra, màn trình diễn của hai bên khiến Văn Tiểu Địch được mở rộng tầm mắt.
Quá trực tiếp và quá vụng về.
Bất luận Tô Văn Văn hay là người Nhật Bản tên Haru Fukuda đều không có kỹ năng đàm phán. Bọn hắn gần như đang nói chuyện trực diện, không có phương pháp nào để đặt câu hỏi hay trao đổi bồi thường gì cả.
Ngay từ đầu Tô Văn Văn đã ném ra một tập tài liệu.
Thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu đất đai ở Las Vegas và quyền điều hành sòng bạc khiến Shigeo Nishiguchi và Haru Fukuda tức khắc thở gấp.
Hoạt động kinh doanh chính của hội Sumiyoshi là cờ bạc, có thể nói rằng không có tổ chức nào trên toàn Nhật Bản nhiệt tình tham gia vào ngành cờ bạc hơn bọn hắn.
Tô Bình Nam đã đưa ra một đề nghị khiến đối phương không thể từ chối.
…
“Hợp tác.”
Văn Tiểu Địch nhận lấy quyền lên tiếng từ Tô Văn Văn. Lúc này nàng chợt nhận ra mặc dù nàng ra trận mới mài gươm nhưng so với những cường nhân thế giới ngầm kia, kỹ năng của nàng vẫn cao hơn một bậc.
Điều này mang lại cho nữ hài rất nhiều sự tự tin.
“Lý do chúng ta chọn hội Sumiyoshi vì các ngươi là người duy nhất chuyên kinh doanh cờ bạc ở Nhật Bản, chưa kể việc này sẽ mở ra cho các ngươi một nguồn vốn đủ an toàn mà không bị quản lý bởi chính phủ Nhật Bản.”
Văn Tiểu Địch nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn: “Luật tiêu chuẩn về tổ chức bạo lực sẽ sớm được ban hành. Đến lúc đó toàn bộ quỹ của tổ chức yakuza sẽ bị giám sát chặt chẽ. Hội Sumiyoshi không phải là tổ chức Yamaguchi. Đây là cơ hội duy nhất để các ngươi ra ngoài."