Tô Định Bắc không để ý tới những ánh mắt phía sau, tập trung toàn bộ sức lực vào ông chủ Nghiêm đang chuẩn bị trình bày báo cáo.
Giọng điệu nhàm chán không thay đổi khiến nhiều người đầu óc choáng váng, nhưng nữ hài tập trung mở cuốn sổ ra, bắt đầu ghi lại những điểm chính. Tuy nhiên, không giống như những phóng viên đang viết điên cuồng, nàng không ghi lại bất kỳ số liệu tài chính nào, cũng không để lại một lời bình nào về phương hướng quản lý quỹ chính phủ.
Ngược lại, nàng vô cùng chú ý tới đường lối chính sách trong bài phát biểu sáo rỗng.
Khi ông chủ Nghiêm đề xuất tỉnh Thiên Nam phát triển và tận dụng sự thuận tiện giao thông của đường sắt Thịnh Kinh - Cửu Long - Thiên Nam để tích hợp toàn bộ tài nguyên năng lượng và khoáng sản Thiên Nam, Tô Định Bắc lần đầu tiên lộ vẻ giễu cợt. Ông chủ Nghiêm nắm chặt nắm đấm để tăng thêm sức mạnh: “Nói cách khác, con đường duy nhất cho cuộc cải cách kinh tế mới của Thiên Nam là sử dụng phương pháp quy hoạch tổng thể và hội nhập.”
Trong bài phát biểu dài, ông chủ Nghiêm biết rất rõ khi nào nên tạm dừng để cuộc họp thành công và sôi nổi hơn, hắn dùng câu này để đưa ra kết luận tạm thời. Những người bên dưới lập tức vỗ tay hoan hô, nhưng Tô Định Bắc chỉ ngước mắt lên nhìn đối phương đang nói hăng say đến văng cả nước miếng.
Tô Định Bắc không còn là nữ hài mới ra trường nữa mà giờ đây nàng đã là một lãnh đạo doanh nghiệp có tố chất.
Nàng hiểu rằng bài phát biểu kiểu này của chính phủ ngay từ đầu sẽ không nêu bật những điểm chính, nhưng dù vậy, ông chủ Nghiêm đã đưa việc tích hợp tài nguyên vào chương trình nghị sự, nên nội dung tiếp theo chắc chắn sẽ còn gây sốc hơn...
Chắc chắn rồi, sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, bài phát biểu tiếp theo của ông chủ Nghiêm hầu như chỉ ra mọi hướng hướng tới cải cách công nghiệp ở ba quận Lâm Hải.
Vào cuối những năm 90, thu nhập ngoại hối là một tiêu chuẩn quan trọng để đo lường hiệu quả chính trị của một địa phương. Việc mở rộng và tăng dần thu nhập ngoại hối của Thủy sản Cẩm Tú trong những năm qua rõ ràng đã khiến ông chủ Tô động tâm.
Ý tưởng về hai vùng hải sản mới mà chính phủ sẽ chủ trì là phá bỏ hoàn toàn thế độc quyền mà Thủy sản Cẩm Tú đã tạo ra trong nhiều năm qua!
Trong hội trường có những người thông minh, mặc dù hầu hết mọi người đều cố gắng uống trà để giải tỏa cơn buồn ngủ trong lời kể rập khuôn của ông chủ Nghiêm, nhưng những lãnh đạo ưu tú của cộng đồng doanh nghiệp Thiên Nam, bao gồm cả An mập vẫn tập trung sự chú ý vào Tô Định Bắc.
Nàng lại mỉm cười lạnh lùng lần thứ hai. Nhưng lần này sau khi bản báo cáo kết thúc, nàng là người đầu tiên vỗ tay, không nhìn ra bất mãn chút nào.
Tô Định Bắc cũng có thể từng bước trưởng thành.
Nữ hài hiểu rằng ở cấp độ này, đấu tranh chỉ có một con đường.
Giữ ổn mọi thứ một cách âm thầm.
Khi cả hai bên đều có vẻ bình tĩnh, bọn hắn sẽ tung ra một đòn sấm sét trong bóng tối.
Không nhất thiết phải bộc lộ bất kỳ thái độ nào với hành động sủa loạn dữ tợn, chẳng có ý nghĩa.
“Hợp mưu hợp sức nha.”
Sau khi hầu hết mọi người chìm vào cơn buồn ngủ trong ba tiếng đồng hồ, cuộc họp báo cáo chính phủ kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Ông chủ Nghiêm cười tủm tỉm: “Chúng ta chỉ là nói chuyện trên giấy thôi, tiếp theo là thời gian để các ngành nghề thảo luận. Mọi người có ý kiến gì có thể thoải mái phát biểu. Ông chủ Tô sẽ đích thân tham gia.”
Tô Định Bắc vẫn đang vỗ tay thấp giọng nói với thư ký: “Thực hiện một số sửa đổi trong kế hoạch số 4, tăng lợi nhuận lên 15 điểm. Lát nữa ta sẽ phát biểu.”
Con dâu tốt xấu gì cũng phải gặp bố mẹ chồng.
Bất luận Cẩm Tú thực sự nghĩ gì, trong tình huống này, Tô Định Bắc nhất định phải tỏ thái độ.
Mà thái độ này, cả Thiên Nam đã chờ đợi và vẫn chờ đợi.
…
“Tô tổng, nếu chúng ta từ bỏ nhiều lợi nhuận như vậy thì lợi tức đầu tư là bao nhiêu?”
Lực chấp hành của Cẩm Tú luôn đáng kinh ngạc. Sau khi cuộc thảo luận dân chủ bắt đầu không lâu, kế hoạch sửa đổi đã được giao cho Tô Định Bắc.
Lúc giao cho Tô Định Bắc, một lãnh đạo cấp cao không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Có quan trọng không?”
Tô Định Bắc mỉm cười đầy thâm ý nhận lấy phương án.
Theo phán đoán của Tô Bình Nam, việc mời Cẩm Tú đến cuộc họp chẳng qua là hình thức, không quan trọng ý kiến hay đề xuất của Cẩm Tú cả.
Cẩm Tú có khả năng làm báo cáo vào lúc này là đã bày tỏ thiện chí rồi, về phần tình hình tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, tất nhiên còn cần phải tìm hiểu thêm.
Nàng tin tưởng phán đoán của nhị ca. Một cuộc họp có vẻ quan trọng như vậy lại là nơi dành cho những điều vô nghĩa.
Không ai quan tâm ngươi phát biểu chuyện gì, đó chỉ là một sân khấu.
Một khâu mà hình thức lớn hơn nội dung.
Nhìn đám đại biểu muôn hình muôn vẻ, Tô Định Bắc tán thành câu nói của Tô Bình Nam. Hội nghị chỉ toàn nói những điều đứng đắn, nhưng nữ hài không bao giờ tin những gã điều hành các hộp đêm hoặc loay hoay xin giấy phép taxi lại có thể đại diện cho dư luận xã hội, chứ đừng nói chi những bí thư đảng ủy thôn lạm dụng tư hình có thể hiểu được chính sách mới là gì.
Việc bọn hắn có thể ngồi đây chỉ có nghĩa địa vị của bọn hắn đã đạt đến một mức nhất định.
Thế thôi, không có chuyện vớ vẩn nào khác.
Tám từ này thể hiện quan điểm của Tô Bình Nam đối với đại diện của mọi tầng lớp.