Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2246 - Chương 2246. Vẫn Phải Nhường Bước Như Cũ

Chương 2246. Vẫn phải nhường bước như cũ
Chương 2246. Vẫn phải nhường bước như cũ

Lúc 2h30 chiều, cuộc họp tiếp tục.

Tô Định Bắc không phải là người phát biểu đầu tiên. Ban đầu, nữ hài lần đầu tiên tham dự loại cuộc họp này còn đang mong đợi xem những người phía dưới sẽ có ý kiến gì, nhưng sau khi nghe được mười phút, nữ hài bắt đầu cười.

Trong 20 phút đầu tiên của cuộc họp, hai vấn đề đã được nhất trí thông qua.

Đầu tiên là về vấn đề chó hoang cắn người, một đại biểu đề nghị giết chết, ý kiến này thực tế nhận được số phiếu tán thành rất cao. Hơn nữa, nhìn các ban ngành lớn đều nhúng tay vào, có thể nói là thanh thế kinh người.

Thứ hai là vấn nạn vệ sinh không đúng nơi quy định. Đại tiểu tiện khắp nơi ở các ga tàu, bến xe…

Người đại diện đầu tiên đưa ra ý kiến này giống như giẫm phải phân, biểu hiện kích động, thái độ dữ tợn, chẳng khác nào muốn cắn người. Chẳng những hình tượng của Thiên Đô sẽ xấu đi, về sau còn được nâng lên đến mức bản chất con người là xấu xa.

Đối với cả hai đề xuất, Cẩm Tú đều bỏ phiếu trắng.

Ông chủ Tôn vốn phải đến tham gia hội nghị thì từ đầu đến cuối không thấy ló mặt. Ông chủ Nghiêm thì không hứng thú lắm.

Tô Định Bắc đợi cho đến khi cuộc họp kết thúc, quyết định không đợi thêm nữa, cuối cùng giơ tay xin phát biểu.

Có lẽ đó chỉ là ảo giác, nhưng những ông trùm kinh doanh đang uể oải đã thẳng sống lưng.

“Một số ý tưởng về cách sử dụng tốt hơn các nguồn tài nguyên thuộc sở hữu nhà nước và sáp nhập các doanh nghiệp tư nhân tại các vùng nuôi trồng hải sản mới.”

Khi Tô Định Bắc lạnh lùng nói ra tiêu đề, phần lớn mọi người đều bắt đầu ngáp dài.

Phải biết rằng điều này vẫn xảy ra khi Cẩm Tú lên đài phát biểu.

Trước đó một số đại diện phát biểu cũng có mấy người buông lời có ý sâu xa, nhưng tiếng cười khinh bỉ và tiếng xì xào bàn tán như ong mật bên dưới khiến bọn hắn đều xanh mặt. Về phần đề nghị, tất nhiên không giải quyết được gì.

Giọng điệu của Tô Định Bắc rất lạnh lùng. Nói được mấy phút, nhìn đám người buồn ngủ bên dưới, nàng không khỏi mỉm cười.

Báo cáo của Cẩm Tú tập hợp gần như toàn bộ giới tinh hoa kinh doanh của cả tập đoàn chuẩn bị, hơn nữa còn có sự chỉ đạo chung của Tô Bình Nam.

Có thể nói mỗi lời nói đều quý giá, đồng thời nó cũng thể hiện đủ sự chân thành.

Nhưng bây giờ nó giống như đàn gảy tai trâu.

Khúc cao họa quả! (Tìm được người thật tâm đắc, người bạn tri âm với mình là điều rất khó.)

Đây là cảm giác duy nhất của nữ hài. Dòng máu ngang ngược của nhà họ Tô sôi sục trong cơ thể Tô Định Bắc. Dù sao, nàng cảm thấy mình cũng đã thể hiện thái độ rồi. Hăng quá hóa dở. Trời đất bao la, Cẩm Tú không cần phải quá chịu đựng thiệt thòi. Nếu không, ngược lại sẽ khiến cho người ta cho rằng Cẩm Tú có mưu đồ khác.

“Ta không làm chậm trễ thời gian của mọi người.”

Sau khi đề nghị bị mắc cạn, Tô tứ của Cẩm Tú đã làm một chuyện rất kinh ngạc. Nữ hài thản nhiên xé công sức của hàng chục người ưu tú thành hai nửa, sau đó ném lên không trung rồi bỏ đi.

Khi người của tập đoàn Cẩm Tú rời đi, đám người bên dưới đang thì thầm khinh thường lập tức sửa lại thái độ. Tất cả mọi người đều thẳng người lên.

Sói chính là sói. Cho dù thời gian gần đây biểu hiện của Cẩm Tú rất khiêm tốn, nhưng thời điểm cần thể hiện, nó vẫn đáng sợ như cũ.

“Tiểu Hồng Bào muốn chịu thua sao?”

An mập, một trong số ít người có mặt hiểu rõ báo cáo của Tô Định Bắc, nheo mắt nói nhỏ với con trai mình: “Theo kế hoạch của Cẩm Tú, sau này Thủy sản Cẩm Tú sẽ kiếm được rất ít lợi nhuận. Thái độ này khá khiêm tốn, không giống cách làm của Cẩm Tú.”

“Dân không đấu với quan, bình thường thôi mà.”

An đại công tử suy nghĩ vài phút rồi trả lời: “Huống chi Cẩm Tú gia đại nghiệp đại, bỏ ra một ít tiền để cầu bình an là chuyện bình thường. Tô tổng là người thông minh mà.”

Không giống An mập quen gọi Tiểu Hồng Bào, An đại công tử đã tâm phục khẩu phục Tô Bình Nam sau khi trải qua hàng loạt chuyện ở Cảng thành, xưng hô của hắn cũng trở nên cung kính hơn, Tô tổng.

“Không đơn giản như vậy đâu.”

An mập mỉm cười: “Một phần thủy sản ven biển có thể cho đi, nhưng phần còn lại thì sao? Đất đai? Năng lượng? Bao gồm cả ngành du lịch đã đầu tư số tiền khổng lồ? Tất cả những thứ này cũng vứt đi?”

“Cuối cùng cũng là do Tiểu Hồng Bào trước kia quá độc lập, chiếm giữ quá nhiều thứ.”

An mập vỗ vai con trai của mình: “Tô Bình Nam không phải là người khiêm tốn, chuyện này không đơn giản như vậy, ngươi đừng bắt chước những kẻ ngu ngốc đó. Liên quan đến làm ăn sau này với Cẩm Tú vẫn phải nhường bước như cũ.”

An mập vừa nói chuyện vừa dùng tay chỉ đám đại biểu: “Những người chỉ xem quà tặng mà đánh giá Cẩm Tú không tốt thì đầu óc của bọn hắn có vấn đề rồi.”

An đại công tử gật đầu thật mạnh.

Tiếp xúc càng nhiều mới thấy Cẩm Tú càng đáng sợ. Có lẽ ba con An mập không nhận ra thật ra hai người còn sợ Tô Bình Nam hơn cả Tô Trung Hòa.

Sau khi Tô Định Bắc rời khỏi hội trường được mười phút, đám người chính quyền tỉnh mới bước vào hội trường.

Ông chủ Tô vừa vào cửa đã nhìn thấy giấy tờ tài liệu bay tán loạn trên mặt đất, nhưng hắn không ngạc nhiên chút nào. Từ phản ứng, có lẽ hắn đã nhận được tin tức từ sớm.

“Thu dọn đi, một tờ cũng không được để sót.”

Nhìn hội trường xung quanh một vòng, Tô Trung Hòa chào mọi người một tiếng rồi quay người rời đi. Khi rời đi, hắn còn thấp giọng nói với Lý Kỳ Xương.

Buổi tối, phòng làm việc của Tô Trung Hòa.

Bản báo cáo của Cẩm Tú bị xé thành từng mảnh như bông tuyết đã được in lại, hiện đang nằm trong tay một cán bộ tham mưu cấp cao của tỉnh được triệu tập đặc biệt, còn có một bản sao của nó được đặt trước mặt ông chủ Tô. Xét theo mức độ gấp nếp thì rõ ràng ông chủ Tô đã đọc không chỉ một lần.

Hết chương 2246.
Bình Luận (0)
Comment