Không để ý đến sắc mặt Nhậm Lai Hậu đột nhiên trắng bệch, quản giáo Triệu nói tiếp: “Nếu không phải đầu của hắn toàn cơ bắp, làm sao chỉ vì một câu chuyện hư cấu mà chặt tay của người khác. Thời gian này ngươi đừng ngủ như chết. Đầu óc của Hứa Lão Thực không tốt đâu.”
“Ta có thể đổi phòng không?”
Nhậm Lai Hậu đã hoàn toàn sợ vỡ mật. Nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm chứ. Có trời mới biết lần tiếp theo Hứa Lão Thực có lấy bàn chải đánh răng ra đâm vào cổ hắn hay không.
“Không được.”
Quản giáo Triệu lạnh lùng từ chối mặc cho Nhậm Lai Hậu cầu khẩn, chỉ là giọng điệu của hắn tràn đầy thâm ý: “Ngươi không lập được công lao, dựa vào cái gì chứ?”
…
Sợ hãi là cách tốt nhất để kiểm soát một người.
Nhiều năm làm việc đã khiến Nhậm Lai Hậu có lòng ngưỡng mộ sâu sắc với những lãnh đạo cấp cao, cũng như khắc sâu vào xương cốt hai chữ trao đổi.
Cũng vì lý do này mà hắn hẹn gặp Hậu Đại Khánh nhiều lần nhưng đến cuối cùng vẫn che che giấu giấu.
Nhưng sự việc hôm nay đã dọa hắn sợ vỡ mật.
Nhậm Lai Hậu do dự. Trong lúc hắn còn chưa nói gì, quản giáo Triệu đã thuận miệng nói ra một câu khiến cho hắn hạ quyết tâm.
“Ngươi đừng vội đổi phòng giam. Gần đây trời đất Thiên Đô như muốn sụp đổ, không chừng có mấy ông chủ giống ngươi vào đây. Đến lúc đó, có lẽ cuộc sống của ngươi không còn khổ như vậy.”
“Trời sập?”
Nhậm Lai Hậu vẫn chưa mất đi tính nhạy cảm trong quan trường.
“Hàng xóm trước kia của ngươi, Hậu đại nhân đang làm rất tốt.”
Quản giáo Triệu trả lời bằng giọng điệu rất kỳ lạ. Rõ ràng dù ở địa vị thấp nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác phản kháng mạnh mẽ đối với việc người ngoài đè đầu quan chức Thiên Nam như thế này.
“Bây giờ người ta một tay ra sức kiểm soát ban giám sát, một tay kiểm soát ban kỷ luật. Người cản giết người, Phật cản giết Phật.”
Nghe quản giáo Triệu nói, ánh mắt Nhậm Lai Hậu dần dần dại ra.
Hắn biết hầu tử lúc nào cũng làm ra vẻ bề trên, không dính khói lửa trần gian.
Nhưng không ngờ tên gia hỏa đó lại điên cuồng đến nước này.
Hậu Đại Khánh không đỡ được đâu.
Đây là cảm giác đầu tiên của Nhậm Lai Hậu. Đừng nói nhà họ Chung, cũng đừng nói bây giờ hắn quyền cao chức trọng đến cỡ nào.
Hiện tại, Hậu Đại Khánh đã đắc tội với toàn bộ quan trường Thiên Nam. Khi áp lực này cộng lại, đến Tô Trung Hòa cũng phải thua trận.
Nhậm Lai Hậu không biết mình đã phát hiện ra âm mưu lớn nhất ở Thiên Nam, lúc này trong lòng hắn tràn đầy căng thẳng.
Bởi vì hắn biết rất rõ, một khi Hậu Đại Khánh rời khỏi Thiên Đô, vụ án lớn mà hắn coi như báu vật sẽ trở nên vô giá trị!
Cho dù hắn chán ghét Hậu Đại Khánh cạn tàu ráo máng, Nhậm Lai Hậu không thể không thừa nhận chỉ có người tài giỏi như hầu tử mới dám tiếp nhận vụ án của hắn, cũng chỉ có hầu tử mới có thể giúp hắn thoát khỏi bể khổ.
“Quản giáo Triệu, ta muốn gặp Hậu Đại Khánh. Chuyện này phải được giữ kín.”
Nhậm Lai Hậu không chú ý khi hắn nói ra câu nói này, ánh mắt của quản giáo Triệu giống như trút được gánh nặng. Hắn không quan tâm cái cổ đau của mình, xoay người nắm chặt hai tay của quản giáo Triệu: “Ta biết trong tình huống này gặp ông chủ Hậu rất khó, nhưng ta có trách nhiệm nói cho ngươi chuyện này. Ngươi cũng có lợi.”
“Nếu hắn không để ý, ngươi nhất định phải chuyển lời cho hắn. Ta sẽ giúp hắn bắt được đại nhân vật chân chính.”
Biểu hiện của Nhậm Lai Hậu rất quái dị, hình như là sợ hãi, nhưng nhiều hơn là hưng phấn: “Ta có bằng chứng.”
…
Cả gan làm loạn và xúc động là hai chuyện khác nhau.
Tư duy của Hậu Đại Khánh rất kín đáo. Hắn dùng hai chuyện để chặn lại tất cả các cuộc điện thoại gọi đến.
Thứ nhất, mặc dù Hậu Đại Khánh bắt đám người ông chủ Lưu, nhưng hắn lại tập trung toàn bộ vụ án vào một sự việc nhỏ được ông chủ Trịnh khai ra.
Sự việc không nghiêm trọng, chỉ là một giám đốc nhỏ của bộ Năng lượng Thịnh Kinh nhờ người thân cung cấp hàng hóa mà thôi.
Nhưng Hậu Đại Khánh lại cực kỳ thông minh, giao vụ án nhỏ này cho tổng cục giám sát.
Có lẽ người bình thường không thể hiểu tại sao Hậu Đại Khánh lại thích rắc rối như vậy. Nhưng một hành động tưởng như vô ý ấy đã khiến hành động do Thiên Nam khởi xướng này chuyển từ danh nghĩa chính quyền địa phương sang danh nghĩa hợp tác với công việc của tổng cục giám sát một cách hợp lý.
Điều này giúp hắn chịu được làn sóng áp lực đầu tiên.
Ở bước thứ hai, hắn không giữ bí mật tuyệt đối sổ sách kế toán ông chủ Trịnh cung cấp theo yêu cầu, mà ném chúng ra trong cuộc họp giám sát nội bộ.
Trước khi hắn thực hiện động thái này, một số cấp phó trong toàn hệ thống đã chuẩn bị nhổ vào mặt Hậu Đại Khánh.
“Nếu có bằng chứng không thể chối cãi, theo điều 2, liệu chúng ta có thể bắt người trước rồi mới báo cáo không?”
Đối mặt với đề nghị đình chỉ giam giữ của người khác, lời nói của Hậu Đại Khánh sắc như dao: “Ta có thể thả hắn ra, nhưng biên bản cuộc họp phải có chữ ký của mọi người.
Quý Hưng Thịnh hệ thống giám sát rất thông minh. Tin tức từ bệnh viện truyền về, tâm trạng của hắn quá bất ổn dẫn đến hôn mê.
Lần này, mọi trách nhiệm được chuyển giao cho một số người có trách nhiệm khác.
Không ai dám đắc tội tên điên Hậu Đại Khánh. Cuộc họp kết thúc không có kết quả.
Nhưng dù vậy, điện thoại di động cá nhân và cơ quan của Hậu Đại Khánh vẫn đầy ắp cuộc gọi, nhưng nam nhân này người thân cũng không nhận, trực tiếp cúp máy tất cả các cuộc gọi.
Mãi cho đến khi điện thoại của Chung Tiểu Ngải gọi đến.