“Đại Khánh, ngươi làm việc hơi bị kích động quá rồi.”
Giọng điệu của Chung Tiểu Ngải rất bình tĩnh: “Đừng nói là ngươi, ngay cả ba cũng bị người ta gây áp lực. Ngươi dự định kết thúc chuyện này như thế nào? Có một số chuyện ngươi nên chuẩn bị trước tâm lý. Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi không thể ở lại Thiên Nam được nữa. Tô Trung Hòa sẽ không bảo vệ ngươi nữa.”
“Bằng chứng như núi, đã có người bắt đầu nói ra nói vào.”
Hậu Đại Khánh đứng dậy đóng cửa phòng làm việc, sau đó mới nghiêm túc nói ra tính toán của mình.
“Trước hết, ta đến đây để làm một việc thiết thực cho người dân Thiên Nam. Thứ hai, chỉ cần vụ án hoàn thành, bọn hắn sẽ không có lý do nào để đuổi ta đi. Bọn hắn chỉ có thể đuổi tên ôn thần ta đi bằng cách tiến thêm một bước.”
Hiển nhiên Hậu Đại Khánh suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, không có khả năng bị người ngoài coi là điên cuồng.
“Ta biết lý tưởng của ngươi, nhưng ta muốn phân tích cái được và cái mất sau sự việc này dựa trên thực tế.”
Chung đại tiểu thư vẫn kiêu ngạo như trước đây: “Mọi chuyện đều có thể vượt qua được. Nhưng từ góc độ trao đổi bình đẳng ở quan trường, ta không nghĩ chúng ta đã lợi dụng được. Ba thậm chí còn cần phải nhượng bộ rất lớn trong một số lĩnh vực.”
“Ta đến đây là vì Tô Trung Hòa muốn ta làm đao.”
Hậu Đại Khánh bật cười: “Nhưng quyền lợi của ta sẽ không chỉ phục vụ hắn. Tại sao ta không nhân cơ hội này làm điều gì đó thiết thực, nếu không ta không thể vượt qua khảo nghiệm của chính mình.”
“Nếu ngươi muốn đạt được những điều vĩ đại, ngươi phải dùng đến những biện pháp phi thường.”
Hậu Đại Khánh nói: “Tuổi của ta còn quá trẻ, kinh nghiệm qua ít, hoàn toàn không thể tiến thêm khi ba rời chức, cho dù chúng ta cố gắng đến cỡ nào.”
Chung Tiểu Ngải nín thở ở đầu dây bên kia.
Nàng xuất thân từ một gia đình giàu có, còn là một nữ hài rất thông minh.
“Ngươi muốn trở thành một thanh đao mà không ai cầm được? Ngươi muốn làm Hải Thụy?”
Nữ nhân hỏi vấn đề quan trọng.
“Tất cả mọi người không cầm được thì cũng đại diện cho tất cả mọi người đều có thể cầm được.”
Có lẽ là vì vợ của mình hiểu mình, Hậu Đại Khánh mỉm cười rất vui vẻ.
“Chúng ta đều biết điều gì đang xảy ra ở cấp cao nhất, cải cách doanh nghiệp và những cú sốc tài chính.”
“Các ông chủ đều cho rằng mình không thể thua nên đều cần một con dao lục thân không nhận. Đây là cơ hội tốt nhất ta có thể nắm bắt trước khi ba rời chức.”
Thế giới này là thế giới của người thông minh.
Một người ở độ tuổi ngoài ba mươi có thể đến Thiên Nam lăn lộn trong hai ban ngành giám sát và kỷ luật, hắn tuyệt đối không đơn giản. Nói cách khác, trong ván cờ này Hậu Đại Khánh là quân cờ khó nhìn thấu nhất!
Mặt trời mọc mới hiện rõ bản sắc anh hùng.
Đây là niên đại xấu nhất, cũng là niên đại tốt nhất.
…
Không có anh hùng thời đại, chỉ có thời đại anh hùng.
Nam nhân chinh phục thế giới để chinh phục nữ nhân.
Câu nói này chưa chắc chính xác, nhưng lúc này Hậu Đại Khánh lại một lần nữa chinh phục Chung Tiểu Ngải.
Chung Tiểu Ngải luôn tin rằng độ cao của một người quyết định tầm nhìn của hắn.
Là thế hệ thứ ba duy nhất của nhà họ Chung, sự nhạy cảm về chính trị của Chung Tiểu Ngải rất đáng sợ.
Hiện tại Hạ quốc đang trong giai đoạn cải cách hỗn loạn nhất.
Với việc gia nhập WTO sắp diễn ra, những người theo chủ nghĩa cải cách và bảo thủ cấp cao đang đối chọi gay gắt.
Hậu Đại Khánh nói rất đúng, dù ở chức vụ nào, thuộc phe phái nào đi chăng nữa, ai cũng cần có một con dao, một con dao cực kỳ sắc bén, vô tư và tuân thủ quy tắc.
Đây là một chỗ trống, một cơ hội!
Điều mà Chung Tiểu Ngải ngưỡng mộ nhất ở nam nhân của mình là hắn luôn có lòng với đất nước. Cho nên, sau vài phút im lặng, nữ nhân đã dành cho Hậu Đại Khánh sự ủng hộ mạnh mẽ nhất.
“Ý kiến của ba có chút bảo thủ, nhưng sóng sau đẩy sóng trước là xu hướng của thời đại. Ta tán thành suy nghĩ và quan điểm của ngươi.”
Bà đầm thép ở tổng cục giám sát Chung Tiểu Ngải lúc này lại dịu dàng như nước: “Ta sẽ cùng với ngươi xông vào sóng to gió lớn Thiên Nam một lần. Ta sẽ nói chuyện với ba. Ngươi cứ làm tùy ý. Nếu ngươi cần ta đi một chuyến, ta sẽ đích thân nói với lãnh đạo.”
“Tiểu Ngải, ngươi còn nhớ bài thơ mà ngươi thích nhất khi chúng ta cùng nhau đi du lịch Tương Nam hay không?”
Giọng nói của Hậu Đại Khánh rất dịu dàng.
Chung Tiểu Ngải cười khanh khách một tiếng, dùng giọng điệu đặc biệt của mình khi còn thiếu nữ để trả lời: “Tôn hầu tử, ta đương nhiên nhớ kỹ. Người ta thì tiêu tiền, còn hai chúng ta thì giống như những kẻ điên đang nghiên cứu suy nghĩ của các vĩ nhân.”
“Ngươi đọc lại một lần nữa cho ta nhé?”
Hậu Đại Khánh rất nhớ thời gian lãng mạn chỉ thuộc về hai người lúc đó. Lúc này, nam nhân không còn là Hậu Diêm Vương mà toàn bộ Thiên Nam sợ hãi, mà là một thiếu niên hào hoa phong nhã.
“Được.”
Chung Tiểu Ngải dịu dàng trả lời.
“Nhìn núi non rực đỏ
Rừng phong lá nhuộm
Sông tuôn dòng biếc
Thuyền trẩy như đua."
(Thấm Viên Xuân – Trường Sa)
Hậu Đại Khánh cũng bắt đầu đọc diễn cảm. Dần dần giọng nói của hai người hòa vào nhau như bảy tám năm trước.
Không còn tán gẫu hay nói nhảm nữa, ngâm thơ xong, hai người gần như đồng thời cúp điện thoại.
Năm đó Chung Tiểu Ngải mắt cao hơn đầu. Hậu Đại Khánh có được trái tim của nữ nhân, ngoại trừ vẻ đẹp trai tuấn lãng của hắn cùng với thành tích nổi bật, quan trọng nhất là tâm hồn của hai người cực kỳ ăn ý.
Đầy tham vọng và đầy lý tưởng.
Thế giới thật tuyệt vời vì nó đủ phức tạp.
Nếu nhìn cả thế giới từ góc nhìn của Chúa, khi Hậu Đại Khánh hào hoa phong nhã và Chung Tiểu Ngải không coi ai ra gì đang ở thời kỳ sung sức, đứng dưới tán lá phong đọc bài thơ này như thể không có ai xung quanh, thứ bọn hắn có là tuổi trẻ đầy nắng, một tương lai chắc chắn và tươi sáng.
Bọn hắn sinh ra ở vạch đích, bọn hắn có đủ tự tin và lãng mạn để theo đuổi cuộc sống mà bọn hắn mong muốn nhất.