Trong khi đó, một người khiến Thiên Nam sợ hãi vẫn còn là một thiếu niên liều mạng ở nông thôn.
Hắn không thơ mộng, không có kỳ vọng vào tương lai, tất cả những gì hắn có chỉ là sự hung hãn của mình!
Điều duy nhất mà thiếu niên nhà quê này có thể làm là đâm con dao dài trong tay vào não con trâu lớn Đại Hoàng đã mất đi sinh khí, mặc cho máu me bắn tung tóe vào bộ quần áo lao động bẩn thỉu rách rưới của mình.
“Nếu có một ngày ta sống thành như vậy, ngươi hãy giết ta đi.”
Khi đó, Tô Bình Nam bình tĩnh nói với Tô Văn Văn vẫn còn non nớt đứng đằng sau: “Lão tử không đùa với ngươi.”
…
Chiếc Boeing 747 bay vòng rồi hạ cánh xuống thành phố đầy sương mù.
Máy bay bắt đầu lăn trên đường băng, vẫn chạy rất nhanh.
Thân máy bay khẽ rung lên, từ ngoài cửa sổ nhìn ra, đội nghi trượng của Nhật Bất Lạc đã được bố trí ngay ngắn, hiển nhiên đối phương đã cấp cho ông chủ Chu đủ tiêu chuẩn ngoại giao.
Từ lúc tiếp đất, Tô Trung Hòa đã thức dậy sau mấy tiếng ngủ say.
Chuyến đầu tư đến Tây Âu sắp chính thức bắt đầu. Trong hành trình kéo dài mười ba ngày đầy sóng gió, giới lãnh đạo cấp cao của Hạ quốc sẽ cho thế giới thấy bọn hắn đủ chân thành để đón nhận tài chính và công nghệ của thế giới...
Tương lai là một thế giới mà cả thế giới cùng nhau hợp tác, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để Hạ quốc vươn lên trở thành một cường quốc thế giới.
Không được ở trung tâm quyền lực mạnh mẽ khiến Tô Trung Hòa cảm thấy có phần trống rỗng. Sau khi nói chuyện vui vẻ với một số ông chủ ở cùng vị trí, hắn lập tức bật điện thoại di động lên.
Có rất nhiều người cũng có hành động tương tự. Bọn hắn nhìn nhau mỉm cười, ngầm hiểu rồi hạ giọng để mọi người dễ dàng nói chuyện riêng hơn.
Bọn hắn ở nước ngoài, nhưng quyền lực của bọn hắn vẫn không vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đây là bản năng đã khắc sâu vào xương tủy của mỗi ông chủ.
Ngay khi Tô Trung Hòa bật điện thoại lên, tiếng rung lên liên tiếp của điện thoại truyền đến.
Hiển nhiên đối phương đã tranh thủ thời gian bấm số điện thoại của hắn, bảo đảm khi ông chủ Tô tới nơi là có thể liên lạc được.
“Kỳ Xương, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của ông chủ Tô lạnh nhạt, nhưng một giây sau, lông mày của hắn lập tức cau lại thành chữ Xuyên.
Nếu ai quan sát kỹ ông chủ Tô sẽ ngạc nhiên khi thấy chỉ trong vài giây, ông chủ Tô đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng và hung dữ trước khi lấy lại bình tĩnh.
“Ông chủ.”
Giọng điệu của Lý Kỳ Xương trong điện thoại hơi khó nghe, nhưng ông chủ Tô vẫn nhận ra sự hoảng hốt trong đó.
“Ông chủ Trịnh đã khai ra mọi chuyện liên quan đến dự án Thiên Đô Mới. Hậu Đại Khánh đã bắt ông chủ Lưu và ông chủ Vũ. Cho đến bây giờ, đã có bảy mươi ba ông chủ bị bắt. Hơn nữa sự việc đang từng bước mở rộng dần.”
Giọng nói của Lý Kỳ Xương bỗng trở nên xa xăm, khiến Tô Trung Hòa cảm thấy tai mình như điếc.
Làm quan nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đầu Tô Trung Hòa trở nên trống rỗng.
…
Luôn có nhiều ý kiến khác nhau về văn phòng của Tô Bình Nam trên tầng cao nhất tòa nhà Cẩm Tú.
Có người nói bên trong lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, rất sang trọng. Cũng có người nói không gian bên trong rất rộng nhưng lại không có vàng cổ, thay vào đó chỉ có một võ đài quyền anh và một giá sách lớn đến nực cười.
Hơn nữa, trong phòng làm việc của Tiểu Hồng Bào còn có một bể bơi, hơn chục nữ thư ký mặc đồ bơi chơi đùa trong nước với rượu vang đỏ.
Nhưng dù những tin đồn đó có cường điệu và thái quá đến đâu thì vẫn có một điểm chung trong cách mô tả.
Đó là bức tranh treo ngay phía trên bàn làm việc của Tiểu Hồng Bào.
“Lòng có sấm sét, mặt như mặt hồ tĩnh lặng mới có thể bái thượng tướng quân.”
Lúc này, không biết tại sao trong đầu Tô Trung Hòa đột nhiên xuất hiện câu nói này. Tại chức nhiều năm như thế, ông chủ Tô đã không còn quan tâm hơn thua, nhưng lúc này hắn thật sự dựa vào những chữ đó mới giúp cho mình không thất thố.
Tài ăn nói của Lý Kỳ Xương rất tốt, chỉ dùng mười phút đã thuật lại toàn bộ sự việc.
“Bây giờ Quý Hưng Thịnh đang làm gì?”
Ông chủ Tô chậm rãi bước đi cùng với đội ngũ, trên mặt vẫn mỉm cười, khiến cho những người đi cùng nghĩ rằng hắn chỉ đang nghe báo cáo công việc bình thường, không hề nhìn ra được bất cứ điểm nào bất thường.
“Sau khi ông chủ Quý bị thương, Hậu Đại Khánh lập tức phát động hành động bắt giữ. Ta nghe một người bạn trong bệnh viện nói ông chủ Quý chủ động xin nằm viện. Thật ra thương thế của hắn không nghiêm trọng như trên bệnh án. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta.”
Người thông minh nói chuyện không cần nói quá rõ.
Nhưng ông chủ Tô đã hiểu mọi sắp xếp của mình đã thất bại.
Hiển nhiên lão cáo già Quý Hưng Thịnh thấy sự việc đã không còn cứu vãn được nữa, lập tức mượn cớ bị ốm mà tránh xa trận phong ba này.
“Người nào lâm trận bỏ chạy đều có thể giết.”
Ông chủ Tô vốn ít khi tức giận lần đầu tiên có ý muốn giết người.
Có thể nói dù sự việc này kết quả có ra sao thì ông chủ Quý, người đầu tiên đón hắn ở sân bay, đã bị hắn đưa vào danh sách đen.
“Bảo ông chủ Nghiêm nửa tiếng nữa gọi điện thoại cho ta. Trước đó, bảo ông chủ Nghiêm tổ chức cuộc họp nội bộ trong phòng họp, ta sẽ phát biểu qua điện thoại.”
Ông chủ Tô gần như đã có sẵn vài kế hoạch trong đầu, bình tĩnh cúp điện thoại rồi sải bước vào đội đàm phán.
Ánh mắt của hắn thậm chí còn có sự hưng phấn.
Trốn tránh vấn đề không bao giờ là cách giải quyết tốt.
Tuy Tô Trung Hòa hắn cách xa trung tâm chính trị, nhưng hắn vẫn không mất đi quyền giết người. Hắn sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót bất kỳ ai công khai thách thức quyền lợi của mình. Phản ứng dữ dội trong toàn bộ sự việc vẫn chưa ảnh hưởng đến hắn.
Chỉ cần đừng để phía Thịnh Kinh cho rằng hắn không có quyền kiểm soát Thiên Nam thì cán cân chiến thắng sẽ luôn nghiêng về phía hắn.
Chiến đấu với người khác là niềm vui bất tận.