Cùng một thời gian.
Hậu Đại Khánh bước vào phòng thẩm vấn ở trại giam số 4. Trước khi bước vào, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
Kim đồng hồ đã điểm 9h15 phút tối, theo lộ trình của đội đàm phán ngoại thương, lúc này Tô Trung Hòa đã hạ cánh và bật điện thoại.
Không có gì ngạc nhiên, Hậu Đại Khánh kết luận lúc này ông chủ Tô đã hoàn toàn nắm bắt được tình hình quan trường Thiên Nam, nhưng lại không có bất kỳ chỉ thị nào truyền về cho hắn.
Từ góc độ này, rõ ràng ông chủ Tô hoàn toàn không tin tưởng hắn nữa, thậm chí còn tức giận vì hành động của hắn.
Trí thông minh chính trị của hắn không thấp. Hắn hiểu được ý nghĩa của chi tiết này, thậm chí có thể đoán được hành động tiếp theo của ông chủ Tô.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bước đầu tiên là thành lập một tổ chuyên án cấp cao, sau đó để ông chủ Nghiêm và ông chủ Trương làm tổ trưởng.
Bởi vì chỉ có hai người này mới có thể ép cho hắn không thể tranh cãi về cấp bậc và trình độ, để bọn hắn tước đi quyền lợi trong tay hắn một cách quang minh chính đại.
Về phần chuyện xảy ra tiếp theo, tất nhiên sẽ đi đến quá trình thỏa hiệp hoặc hòa giải mà Hậu Đại Khánh ghét nhất.
Bắt nhỏ thả lớn, tránh nặng tìm nhẹ. Sau đó áp chế mọi chuyện đến tình trạng mọi người đều hài lòng.
Căn cứ vào thủ đoạn chính trị cay độc của ông chủ Tô, hắn có thể lấy hạt dẻ trong lò lửa, thu được lợi ích nhất định.
Về phần kết cục của Hậu Đại Khánh hắn?
Hậu Đại Khánh cười lạnh.
Bề ngoài, hắn đã xử lý vấn đề này một cách hoàn hảo. Hắn hoàn toàn đứng về phía lẽ phải.
Khi đó, cách giải quyết duy nhất của ông chủ Tô là yêu cầu hắn rời khỏi Thiên Nam. Ông chủ Tô thông minh như thế thậm chí còn có thể phát động lực lượng để lại một bậc thang cho Hậu Đại Khánh hắn.
Đây là chỗ tốt của lưng dựa đại thụ.
Nếu hắn không có nhà họ Chung, kết cục chỉ có một.
Hắn sẽ ở lại một cơ quan cả đời cho đến khi bị mọi người lãng quên. Trong quá trình đó, nếu hắn sơ sẩy một chút, phản ứng dữ dội của phe phái địa phương Thiên Nam sẽ khiến hắn vạn kiếp bất phục. Cho nên, hắn nhất định phải nhanh, thừa dịp ông chủ Tô còn chưa kịp xử lý mà hoàn thành vụ án.
Đây là phản kích của hắn, cũng là Hậu Đại Khánh cho người dân Thiên Nam một lời giải thích.
..
“Hầu tử, nói thật đây là lần đầu tiên ta có cảm giác khâm phục ngươi. Ngươi thật sự dám đại náo thiên cung. Điểm này ta phục.”
Lời nói của Nhậm Lai Hậu đang ngồi khom lưng trên chiếc ghế ở giữa phòng thẩm vấn cắt đứt dòng suy nghĩ của Hậu Đại Khánh. Nhậm Lai Hậu như đã già thêm mười tuổi giơ ngón tay cái với hắn.
“Tin tức rất linh thông. Ngươi có biết ta bận rộn như thế nào trong khoảng thời gian này không.”
Đối với việc Nhậm Lai Hậu biết được tin tức bên ngoài, Hậu Đại Khánh cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương rồi nói: “Cho nên ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm. Ta chỉ cho ngươi ba phút.”
Nhậm Lai Hậu có manh mối về tham nhũng trong một số công ty niêm yết ở Thiên Nam, đây là điều mà Hậu Đại Khánh có thể xác nhận.
Nhưng tính cách lo trước lo sau của Nhậm Lai Hậu và sự phức tạp của vụ án khiến Hậu Đại Khánh hiện tại không mấy hứng thú với người này.
Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước.
Trong lòng Hậu Đại Khánh, số người chết trong dự án Thiên Đô Mới và vụ tham nhũng tập thể của những nhân viên cấp cao là điều cấp bách nhất hắn cần giải quyết.
“Ngươi thắng rồi, hầu tử.”
Nhậm Lai Hậu thở dài: “Ta có thể nói cho ngươi hết thảy, nhưng ta có một điều kiện, là điều kiện mà ta nói với ngươi trước đó, không biết có còn tính hay không?”
“Còn tính.”
Hậu Đại Khánh cực kỳ giỏi trong việc xác định nội tâm của đối phương từ biểu hiện bên ngoài. Hậu Đại Khánh nhìn ngón tay run run của Nhậm Lai Hậu, không nhịn được cười rất vui vẻ. Động tác này chứng tỏ phòng tuyến của người này đã sụp đổ.
Xem ra hắn có thể làm được nhiều việc hơn ở Thiên Nam?
Hậu Đại Khánh chậm rãi nói: “Nếu ngươi có thể cung cấp bằng chứng hữu dụng, ta sẽ giúp ngươi xin bảo hộ đặc biệt, chuyển ngươi từ trại giam số 4 đến trại giam số 1, nơi đó ngươi sẽ sống rất thoải mái.”
“Hơn nữa ta còn xin giảm hình phạt cho ngươi.”
Lời cuối cùng của Hậu Đại Khánh đã hoàn toàn đánh bại sự do dự còn sót lại trong lòng Nhậm Lai Hậu.
“Ta yêu cầu quay video chính thức cuộc thẩm vấn này.”
Sau khi hạ quyết tâm, Nhậm Lai Hậu đưa ra một yêu cầu khiến Hậu Đại Khánh kinh ngạc.
Hậu Đại Khánh là giám sát giàu kinh nghiệm, hắn đương nhiên hiểu được ý nghĩa của ghi chép chính thức.
Nói cách khác, cuộc thẩm vấn hôm nay phải có trên ba người giám sát có mặt, mọi cuộc nói chuyện sẽ chính thức được ghi âm để tạo điều kiện cho cấp trên xem xét lại toàn bộ vụ án.
“Xem ra thứ ngươi nắm giữ rất đáng sợ, nếu không ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy với ta. Ta đồng ý quay video, để ngươi yên tâm.”
Hậu Đại Khánh ra hiệu cho đám người Lâm Hoa Hoa đang đợi ngoài cửa tiến vào bắt đầu ghi hình. Hắn mỉm cười nói với Nhậm Lai Hậu: “Ngươi là một tên giảo hoạt trong quan trường, ngươi cũng hiểu lần này ta không thể ở lại Thiên Nam quá lâu. Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Nhậm Lai Hậu nhếch miệng gật đầu.
Sở dĩ Nhậm Lai Hậu yêu cầu quay video có lẽ không phải vì sợ Hậu Đại Khánh sợ sệt mà nảy sinh ý định bỏ trốn. Cho nên, khi mở camera lên, hắn đã nói ra một sự kiện long trời lở đất.
“Ta, Nhậm Lai Hậu dùng tên thật của mình tố cáo ông chủ Nghiêm. Ta có bằng chứng hắn nhận hối lộ của ông chủ Tùy tập đoàn công nghệ Tân Thiên.”
Tách!
Phòng thẩm vấn đột nhiên trở nên vô cùng im lặng. Tiếng bút ghi âm trong tay Lâm Hoa Hoa rơi xuống vô cùng rõ ràng.