Mấy cô gái không dám nói gì, bao gồm cả Tư Tư người đẹp hộp đêm ở Thiên Nam, trong mắt nàng cũng đang tràn đầy lo lắng.
Dù sao tìm được một phú hào như ông chủ Tùy không phải là dễ, nàng từng nói với các chị em của mình rằng mình sẽ moi được tiền triệu từ ông chủ Tùy, từ đó nắm chắc được địa vị hoa khôi hộp đêm ở Thiên Nam.
Nếu như ông chủ Tùy xảy ra chuyện, vậy thì hành động lạt mềm buộc chặt của nàng sẽ giống một trò cười.
Ông chủ Tùy đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Các vị, chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ, vì tương lai của chúng ta, cạn ly.”
Âm nhạc tiếp tục vang lên, nhưng bầu không khí không thể trở lại náo nhiệt như lúc đầu.
...
Tư Tư về đến phòng trọ của mình đã là ba giờ đêm.
Thực ra tối hôm nay trước khi về nhà, nàng đã hạ quyết tâm định bán mình với giá hời, nhưng ông chủ Tùy rõ ràng tâm trạng rất nặng nề, mấy lần nhìn thấy Tư Tư làm ra vẻ dễ thương mà cũng coi như không thấy.
“Thực sự đã đến nhầm chỗ rồi sao?”
Tư Tư cởi chiếc váy nồng nặc mùi rượu trên người, khỏa thân bước vào phòng tắm. Vòi hoa sen được mở, những giọt nước chảy lên khắp cơ thể cô gái.
Đến Thiên Nam là sự lựa chọn của Tư Tư.
Là một trong những người đẹp tại trụ sở Giá Thế Đường tại Thẩm thành, Tư Tư luôn tỏ ra rất kiêu ngạo.
Với các kỹ thuật về tay, mắt, môi và hai chân của mình, nàng cho rằng mình không thua bất cứ ai. Nhưng chính bữa tiệc tối gây chấn động tỉnh Đông Tam năm ngoái đã hoàn toàn hủy hoại danh tiếng của Tư Tư - người lúc đó vẫn được gọi là Uyển Nguyệt.
Trong bữa tiệc tối đó hội tụ rất nhiều nhân vật lớn, bọn hắn đều mang ánh mắt sát khí không thể giấu nổi.
Bữa tiệc này là bữa tiệc đầu tiên được tổ chức sau cái chết của Kiều lão tứ, cái gì mà Lưu lão nhị, Diệp lão bát... đám hào cường của tỉnh Đông Tam đều có mặt.
Một trận định càn khôn.
Đây là suy nghĩ của tất cả các cô gái ngoại vi có đủ tư cách tham gia.
Các nàng kiếm tiền bằng nghề này, muốn kiếm được nhiều hơn thì vấn đề không còn là kỹ năng hay là thủ đoạn nữa, mà chính là danh tiếng.
Bởi vì bất luận làn da của ngươi đẹp đến đâu, đôi chân thẳng như thế nào, hay khuôn mặt ngươi cực kỳ xinh đẹp, nếu ngươi không có danh tiếng thì ngươi vĩnh viễn không thể bán được với giá cao!
Suy cho cùng ngành này cái gì cũng thiếu, chỉ mỹ nữ là không thiếu.
Đám người ngoại vi bên cạnh những kẻ đứng đầu Hạ quốc đều rất ghét minh tinh.
Các nàng không quan tâm đến kỹ năng diễn xuất và tác phẩm của ngươi, những cô gái này chỉ tự hỏi dựa vào cái gì mà lão nương phải sử dụng tất cả kỹ năng của mình đi cùng ông chủ như một con chó trong suốt một tuần, nhưng số tiền kiếm được không bằng các ngươi bị đụng chạm một vài lần trong bữa tiệc.
Không phải là thiếu danh tiếng sao?
Những ông chủ này đều là những ông vua của chế độ xã hội này, con mắt và gu thẩm mỹ của bọn hắn tinh vi đến mức bọn hắn không còn quan tâm đến vẻ ngoài của ngươi nữa.
Điều bọn hắn muốn là khát vọng chinh phục.
Hay nói cách khác, danh hiệu hoa khôi hộp đêm tỉnh Đông Tam sẽ khiến giá của ngươi tăng lên gấp hàng chục thậm chí hàng trăm lần!
Làm sao những cô gái này có thể không tranh giành một vị trí như vậy?
Tư Tư khi đó đi theo Ma gia nổi tiếng khắp Liên thành, ông lớn này thời điểm đó có thể coi là có quyền lực.
Khi đó nàng đã tốn rất nhiều tâm huyết để phục vụ đối phương! Gần một tháng nàng không đi lại do làm chuyện đó, chỉ vì muốn Ma gia tặng cho nàng đôi bông tai ngọc bích tượng trưng cho vị trí hoa khôi vào tối nay!
Nàng rất tin tưởng vào thực lực của Ma gia, dù sao ở Thẩm thành cũng không có nhiều đại ca dám đứng ra tiếp quản vị trí của Kiều lão tứ.
Bữa tiệc diễn ra rất bình thường, thậm chí Ma gia cũng đã mua đôi bông tai trị giá ba triệu mốt...
Nhưng Tư Tư không thể ngờ trước mặt tất cả những người đứng đầu tỉnh Đông Tam có mặt tại hộp đêm, Ma gia lại tự tay giao đôi khuyên tai đó vào tay một người có tên Lâm Vũ.
Ánh mắt các chị em nhìn Tư Tư khiến nàng chỉ muốn nhảy xuống hố. Xấu hổ, tức giận, ghen tị, những cảm xúc này đã dập tắt sự tỉnh táo cuối cùng của Tư Tư.
Cô gái đã nói ra một câu không nên nói nhất.
“Ma gia, có phải ngươi đưa nhầm rồi không, chẳng phải ngươi đã hứa tặng ta sao?”
Cho dù Tư Tư có xinh đẹp và quyến rũ đến đâu thì trong mắt những nam nhân này cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, nàng không có tư cách lên tiếng trong bữa tiệc của những kẻ hung ác này.
Ma gia cười nhạt và tặng một cái tát, làm cho máu miệng máu mũi của Tư Tư phun ra, khiến nàng bừng tỉnh trở lại.
“Chạy!”
Đây là suy nghĩ duy nhất cũng là cơ hội duy nhất của Tư Tư tại thời điểm đó!
Bởi vì trong bữa tiệc đều là những kẻ có máu mặt, cho dù Ma gia có mất mặt đến đâu cũng sẽ không giết người trong hoàn cảnh như vậy!
Tư Tư cố gắng khóc lóc xin lỗi làm Ma gia mất cảnh giác, đối phương vẫy tay giả vờ rộng lượng.
Nhân cơ hội này Tư Tư nói dối là xin rời khỏi phòng tiệc để đi trang điểm, rồi lập tức rời khỏi tỉnh Đông Tam.
Những chiếc đồng hồ đắt tiền được tặng trong nhiều năm, thậm chí cả những tấm vàng lá và tiền mặt trong nhà đều bị Tư Tư bỏ lại.
Mạng mới là quan trọng nhất!
Nhưng Tư Tư không cam tâm trở thành kẻ ăn xin. Nhưng nếu muốn tiếp tục làm nghề này thì nàng cũng biết rất rõ mình đã xúc phạm đến Ma gia nên không thể kiếm ăn ở khu vực Quảng Đông hay Bắc Kinh được nữa.
Vậy thì chỉ có một nơi duy nhất mà mạng lưới quan hệ của Ma gia không có tiếng nói.
Thiên Nam, Thiên Đô!