Sau khi mở cốp xe ra nhìn thấy vài chiếc vali màu đen chứa một số tiền khổng lồ mà hắn cất giữ vẫn còn đó, vẻ mặt ông chủ Tùy cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức. Mà chiếc xe chưa từng xuất hiện trước mặt người khác này chính là một trong những lối thoát của hắn.
Xe khởi động thành công, lần đầu tiên trong đêm nay trên khuôn mặt của ông chủ Tùy xuất hiện một nụ cười thoải mái.
Sau khi nhìn thấy bầu trời đầy sao ở lối ra B1, ông chủ Tùy suy nghĩ một lúc rồi mới bấm số gọi cho cô gái mà hắn đã phải chi ra gần ba triệu để có được nàng.
“Tư Tư.”
Khi cuộc gọi được kết nối, ông chủ Tùy bỏ qua giọng điệu ve vãn thường ngày, nghiêm túc nói: “Mười phút sau ngươi đợi ta ở lối ra của chung cư.”
“Có chuyện gì vậy baby?”
Giọng của Tư Tư mang theo sự lười nhác: “Mấy ngày nay người ta đau bụng.”
“Lập tức làm theo lời ta.”
Giọng điệu của ông chủ Tùy nghiêm khắc, nói xong liền cúp điện thoại.
Hắn hiện tại không thiếu tiền, nếu đem theo một nữ nhân khiến hắn mê mẩn cùng rời đi, sóng một cuộc sống tự do phóng khoáng thì cuộc đời hắn coi như không uổng phí.
…
Tư Tư vẫn đang ở trong chung cư, cúp điện thoại với vẻ mặt phức tạp.
“Tô Bình Nam, Cẩm Tú.”
Cô gái từng nghĩ đến việc dựa vào số tiền lớn của ông chủ Tùy để có được vị trí hoa khôi hộp đêm tại Thiên Nam này lại nói ra một cái tên mà ông chủ Tùy không bao giờ ngờ tới.
Dòng suy nghĩ của cô gái lại quay trở lại cái đêm khi ông chủ Tùy hưng phấn nói về Tô Bình Nam.
Khi đó cô gái vẫn đang tắm không nghe thấy tiếng cửa phòng của mình bị mở ra.
Sau khi lấy lại tâm trạng, Tư Tư quấn chiếc khăn tắm như búp sen bước ra khỏi phòng tắm.
Phải thừa nhận rằng mặc dù nghề nghiệp của Tư Tư bị coi thường, nhưng cô gái này bất luận là ngoại hình hay là vóc dáng đều được coi là một mỹ nhân.
Đôi chân thẳng và thon như cây bút chì không hề có chút mỡ thừa nào, làn da lộ ra trong chiếc khăn tắm trắng đến mức chỉ cần thổi là vỡ.
Đặc biệt là sau khi hơi nước bay đi, làn da trắng nõn có chút hồng hào thực sự khiến cô gái sống trong phong trần bấy lâu nay trở nên thánh thiện hơn.
“Quả nhiên là một mỹ nữ.”
Trong phòng khách tối tăm đột nhiên vang lên một giọng nam khàn khàn.
“A!”
Tư Tư kinh hoàng nhìn chằm chằm vào những bóng đen đang ngồi trong phòng khách, đồng thời hét lên.
“Các vị đại ca, ta đi theo Cường ca làm việc tại Mộng Giang Nam, nếu cần tiền thì có ở trong tủ, nếu cần người, có thể nhẹ nhàng một chút được không?”
Tư Tư nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng không gọi cảnh sát cũng không cố gắng trốn thoát, mà bình tĩnh đưa ra điều kiện của mình.
“Có chút thú vị, chẳng trách có thể thoát khỏi địa bàn của Trương Ma Tử chạy đến đây.”
Câu nói này khiến Tư Tư toàn thân căng thẳng, nếu không phải đối phương gọi Ma gia là Trương Ma Tử, có lẽ nàng đã bị dọa cho ngã xuống đất.
Trong phòng khách không có đèn, khuôn mặt của nam nhân đang nói chuyện hoàn toàn ẩn trong bóng tối. Cho dù Tư Tư đã cố gắng mở to mắt nhưng nàng vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
“Ngươi là ai?”
Tư Tư run rẩy nói.
“Hồ Điệp, Hồ Điệp của Cẩm Tú.”
Nam nhân đưa ra một đáp án mà Tư Tư không ngờ tới: “Nghe nói nhà tài trợ lớn của ngươi chết mê chết mệt ngươi, nên ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
“Tối hôm nay ông chủ Tùy đã nói một số câu không đúng mực, nhưng không liên quan đến ta, có việc gì thì các ngươi đến tìm hắn, đừng làm khó một kẻ tội nghiệp như ta.”
Tư Tư run rẩy mở lời, nàng biết ông trùm số một Thiên Nam chính là nam nhân tên Tô Bình Nam, nhưng nàng không thể ngờ tốc độ của đối phương lại đáng sợ như vậy.
“Có một số việc không cần phải trả thù ngay lập tức.”
Lục Viễn châm điếu thuốc, khuôn mặt sắc lạnh dưới ánh lửa bập bùng trông có chút quỷ dị: “Ở Thiên Nam nhiều năm như vậy, ông chủ Tùy là kẻ đầu tiên có đủ tự tin nói Tô tổng hữu danh vô thực, cho nên chúng ta cực kỳ hiếu kỳ.”
“Vì vậy chúng ta muốn nhờ tiểu thư Tư Tư giúp một việc.”
Nam nhân phun ra làn khói xanh nhạt: “Để báo đáp, chỉ cần tiểu thư Tư Tư còn ở Thiên Nam, chúng ta có thể bảo đảm người của Trương Ma Tử không thể gây bất kỳ phiền phức gì cho ngươi.”
…
Ngoại trừ Lục Viễn và Tư Tư, không có ai biết đêm hôm đó bọn hắn đã đạt thành thỏa thuận gì.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đó là sau ngày hôm đó, dường như trong mắt Tư Tư bớt đi vẻ sợ hãi, nhiều thêm mấy phần tự tin.
Cũng từ sau ngày hôm đó, Tư Tư đi theo ông chủ Tùy, hơn nữa Tư Tư không còn luôn miệng đòi hỏi vật chất nữa.
"Phong vân là lúc ta và ngươi tỏa sáng rực rỡ, nếu thật sự có một ngày thất thế, ta sẽ cùng ngươi lang bạt giang hồ."
Tư Tư từ chối chiếc vòng tay giá trị một trăm tám mươi nghìn của ông chủ Tùy lần thứ hai, ánh mắt nàng thâm tình như rau cải xôi mùa thu: "Ta thích tiền, nhưng ta càng thích ngươi hơn."
Lúc đó ông chủ Tùy hớn hở ngửa mặt lên trời cười rất lâu, biểu cảm có sự dao động hiếm thấy.
…
Thời gian trở lại hiện tại.
Khi chiếc xe bá đạo của ông chủ Tùy phi như bay tới dưới căn nhà kiểu Tây mà hắn mua cho Tư Tư để kim ốc tàng kiều, từ xa hắn đã nhìn thấy một nữ hài mặc váy dài màu đen làm tôn lên thân hình yểu điệu.
Khoảnh khắc này, ông chủ Tùy hành tẩu giang hồ mấy chục năm thật sự nảy sinh ý muốn kết hôn với nữ hài này.
"Đi với ta."
Ông chủ Tùy hạ cửa kính xe xuống, giọng điệu dịu dàng: "Không cần mang gì cả, tương lai ta sẽ bù đắp cho ngươi gấp mười."