Trăng sáng sao thưa, gió thổi trong bóng đêm đen như mực.
Ông chủ Tùy có cảm giác lãng mạn khi dắt tay giai nhân lang bạt giang hồ.
"Được."
Tư Tư không để ông chủ Tùy thất vọng, lập tức gật đầu đồng ý: "Ta có một tấm thẻ ngân hàng, đó là toàn bộ gia sản của ta. Ta để nó ở căn nhà trọ tồi tàn ngày trước."
Thấy ông chủ Tùy muốn từ chối, Tư Tư duỗi tay đè lên môi hắn: "Bất kể chúng ta đi đâu, ta cũng nên góp một phần sức lực. Trong tấm thẻ đó có số tiền ta tích góp trong những năm qua."
"Tại sao phải làm vậy?"
Ông chủ Tùy cảm động. Hắn biết căn nhà trọ Tư Tư sống hồi trước cách nơi này không tới năm phút đi xe, cho nên hắn hơi dao động.
"Bởi vì từ trước tới giờ ngươi không coi ta là đĩ, mà thích chính bản thân ta."
Tư Tư liếc mắt đưa tình trông cực kỳ quyến rũ: "Nữ tử phong trần động lòng chẳng khác gì kẻ ngu cả."
Tư Tư trang điểm cực kỳ tao nhã, dáng vẻ khi nói lời thô tục vô cùng hấp dẫn. Chính điều này đã khiến ông chủ Tùy đưa ra một quyết định khiến hắn hối hận cả đời.
"Được. Thiên hạ rộng lớn, với bản lĩnh của lão tử thì dù ở đâu cũng có thể gây dựng sự nghiệp!"
Hắn khởi động xe: "Hãy tin ta, số tiền này coi như là cổ phần của ngươi, lão tử sẽ giúp ngươi vẻ vang cả đời."
Lúc này ông chủ Tùy không biết rằng Thiên Đô tuy rộng lớn, nhưng trong năm phút Cẩm Tú có thể làm được tất cả.
…
Ba chiếc xe cảnh sát đã chạy đến dưới lầu phủ Thái Thú vẫn còn sáng đèn.
Sau khi tắt máy, Hậu Đại Khánh không xuống xe ngay mà chỉ im lặng ngồi trong xe nhìn phòng họp có ông chủ Nghiêm trong đó.
"Sếp, chúng ta không lên sao?"
Lâm Hoa Hoa nhẹ giọng hỏi, rất sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của thần tượng.
"Tiền mặt trong căn phòng kia chỉ là vật chứng, e là chưa đủ để đánh chết con hổ lớn này."
Tư duy của Hậu Đại Khánh rất tỉnh táo: "Hiện tại những người khác bên tổ hai đang trên đường truy bắt ông chủ Tùy, chúng ta phải chờ đợi."
Lâm Hoa Hoa gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hậu Đại Khánh, cảm xúc mến mộ trong mắt như sắp tràn ra ngoài.
Không lâu sau, điện thoại của Hậu Đại Khánh đổ chuông, nhưng nội dung lại khiến sắc mặt nam nhân trở nên u ám.
"Đội trưởng Hậu, ông chủ Tùy nhận được một cuộc điện thoại ở hộp đêm Đế Hào liền đi ngay, không biết hắn đi đâu. Nhóm Tiểu Vương đã mai phục ở công ty và nhà của đối phương. Chỉ cần người này xuất hiện thì tuyệt đối chạy không thoát..."
"Ngươi cảm thấy hắn còn có thể xuất hiện ở Thiên Đô sao? Đó là một con cáo già xảo quyệt, mà các ngươi không phải thợ săn giỏi."
Hậu Đại Khánh giận dữ cúp máy.
…
Năm phút, xe của ông chủ Tùy đã dừng dưới lầu nhà trọ, ánh mắt nam nhân nhìn Tư Tư đong đầy thâm tình.
"Ngươi là người tốt."
Sau khi Tư Tư xuống xe, ánh mắt trở nên lơ đãng, đột nhiên nàng nghiêm túc cúi thật sâu trước mặt ông chủ Tùy: "Ta xin lỗi."
"Gì cơ?"
Ông chủ Tùy còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đuôi xe bị cái gì đó va mạnh.
Lực va chạm không nhỏ, ông chủ Tùy cũng đâm sầm vào kính chắn gió phía trước vì không thắt dây an toàn.
"Ngươi mù à..."
Ông chủ Tùy che cái trán chảy máu, nhảy xuống xe. Lời mắng chửi còn chưa nói xong, hắn đã biến thành người câm.
Một người bước xuống từ chiếc xe tông vào đuôi xe của hắn, mùi rượu trên người và gương mặt sắc bén được tôi luyện trong giang hồ đã giúp ông chủ Tùy liếc mắt một cái liền nhận ra đây là ai.
Đồng thời, trái tim hắn cũng rơi xuống đáy vực.
Lục Viễn!
Đại quản gia của Tiểu Hồng Bào Cẩm Tú, biệt danh Hung Nhân Hồ Điệp. Hắn híp mắt nhìn ông chủ Tùy chòng chọc, giọng điệu mỉa mai.
"Đây chẳng phải là ông chủ Tùy dâng trà xin lỗi sao?"
"Giám đốc Lục, ngươi say rồi."
Ông chủ Tùy gượng cười vài tiếng: "Một chiếc xe không đáng tiền mà thôi, ngài không có việc gì nhưng ta thì bận lắm, xin phép đi trước. Sáng mai ta sẽ đích thân tới nhà xin lỗi."
Không thể không thừa nhận ông chủ Tùy vô cùng thông minh. Từ việc Tư Tư đột nhiên khom người xin lỗi đến sự xuất hiện của Lục Viễn giữa đêm khuya, hắn đã ngửi thấy mùi bất thường.
"Nam ca vẫn luôn bảo ta lấy lý phục người."
Lục Viễn tóm lấy ông chủ Tùy định lên xe: "Bây giờ ta sẽ báo cảnh sát, tuyệt đối không để cho ông chủ Tùy ngậm bồ hòn làm ngọt."
Thấy Lục Viễn đã gọi điện báo cảnh sát, ông chủ Tùy ra sức vùng vẫy, nhưng cánh tay trái cứng như sắt của đối phương đã ghì chặt hắn ngay tại chỗ.
Mặt ông chủ Tùy biến sắc.
"Ta từng nói Tô tổng hữu danh vô thực, nhưng chẳng phải ngay ngày hôm sau ta đã xin lỗi Tô tứ tiểu thư trước mặt giới kinh doanh Thiên Nam sao?"
Ông chủ Tùy nhìn Lục Viễn gọi điện thoại, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Không thể nói bậy đâu."
Giọng điệu của Lục Viễn vô cùng bình tĩnh: "Ta chỉ nhớ lão đại từng nói với ta làm việc ở Thiên Nam thì phải lấy lý phục người, cho nên ta sai thì nhất định phải nhận."
Ông chủ Tùy kinh ngạc nhìn Lục Viễn nghiêm túc nói láo.
"Vì thế, ta phải chịu trách nhiệm về vụ tông xe."
Lục Viễn cười ha hả nhìn ông chủ Tùy gần như xụi lơ: "Cảnh sát sắp đến rồi, bọn hắn nhất định sẽ xử lý công bằng đúng không?"
…
Mười phút sau, tổ giám sát số hai nhận được tin vội vàng chạy đến, bắt ông chủ Tùy đã hoàn toàn ngẩn ngơ về đồn.
Bọn hắn không quan tâm tới Lục Viễn và Tư Tư, chỉ bỏ lại một câu: "Mấy ngày tới vui lòng đừng rời khỏi Thiên Đô, e là có một số việc cần các ngươi hỗ trợ điều tra."
Hai người gật đầu.
Thấy xe cảnh sát đã rời đi, Tư Tư mới rụt rè lên tiếng: "Ta đã lấy được một số chứng cứ của ông chủ Tùy theo lời dặn của ngươi, ta sẽ chủ động cung cấp chứng cứ trong quá tình điều tra."
Nói xong nữ hài không rời đi ngay, mà nhìn Lục Viễn với mắt mong đợi.
"Ngươi làm tốt lắm."
Ánh mắt Lục Viễn rất tỉnh táo, nào còn men say: "Lời hứa của Cẩm Tú có hiệu lực mãi mãi. Ba tháng sau, Giá Thế Đường tổ chức một buổi tiệc hoa khôi ở Thẩm thành. Nếu ngươi có gan tranh đoạt một lần nữa, Tô tổng sẽ tuân thủ lời hứa, đích thân đến tham dự để nâng đỡ ngươi. Vừa hay Cẩm Tú cũng nhân tiện ra mắt các cường hào Đông Bắc!"