Ông chủ Nghiêm ngồi trên bục, vẻ mặt nghiêm túc. Trong suốt quá trình họp, hắn không tỏ ra cứng rắn như thường ngày, cũng không bày tỏ thái độ của mình. Nói cách khác, cuộc họp do ông chủ Nghiêm chủ trì này gần như là tiến hành theo phương án mà ông chủ Tô đang ở nước ngoài xa xôi chỉ thị.
Điều này vô cùng hiếm thấy.
Bởi vì thể chế của Hạ quốc nên ông chủ Tô và ông chủ Nghiêm vĩnh viễn không thể buộc chung một sợi dây. Bất kể từ góc độ phân chia quyền lực hay xuất phát từ đại cục, điều này cũng hết sức bình thường.
Dù sao tới cấp bậc đại tướng biên cương, lãnh đạo cấp cao trên đỉnh kim tự tháp của Hạ quốc đều cho rằng hợp tác không thể chỉ cân nhắc đến mỗi vấn đề phát triển kinh tế, mà hai chữ cân bằng cũng vô cùng quan trọng.
Từ việc Hậu Đại Khánh khiến nhân vật số một và nhân vật số hai ở địa phương đồng lòng, có thể thấy lực sát thương của Hậu Diêm Vương lớn cỡ nào.
"Thời gian dài không có nghĩa là hiệu suất cao."
Ông chủ Nghiêm giơ tay nhìn đồng hồ, đã là một giờ ba mươi phút sáng. Hắn tổng kết: "Mọi người đã mệt rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Ta hi vọng mỗi đồng chí được điểm danh thuyên chuyển đều phải chấn chỉnh thái độ và tăng tốc bước chân trong giai đoạn đặc biệt này."
…
Cộp cộp cộp!
Khoảnh khắc cửa phòng họp mở ra, tất cả các chính trị gia ở đây đều bị tiếng bước chân ở đầu cầu thang vọng lại thu hút sự chú ý.
Trong tầm mắt của các chính trị gia đại diện cho toàn Thiên Nam, Hậu Đại Khánh mặc đồng phục dẫn theo các thành viên của hệ thống giám sát hùng hổ xuất hiện trước mặt mọi người.
"Nghe nói văn phòng của ông chủ Nghiêm có trà Long Tỉnh ngon nhất."
Hậu Đại Khánh đứng thẳng lưng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ông chủ Nghiêm được mọi người vây quanh, chậm rãi cất lời: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ta muốn mặt dày xin ông chủ Nghiêm một hớp trà nhâm nhi."
Khi Hậu Đại Khánh nói xin một hớp trà, vẻ mặt của tất cả mọi người chỉ có một từ.
Ngơ ngác.
Những người có thể tham dự cuộc họp đặc biệt này đều là nhân vật lớn trong giới chính trị Thiên Nam. Bọn hắn có thể lên đến vị trí này thì thời gian lăn lộn trong giới chính trị đủ lâu.
Có thể nói có gió to sóng lớn gì mà bọn hắn chưa từng thấy, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến đầu óc của mọi người rơi vào trạng thái chết máy.
Ở đây không có ai là kẻ ngu cả.
Một giờ khuya, ngươi là người phụ trách hệ thống giám sát lại chặn đường nhân vật số hai Thiên Nam xin uống trà?
Có quỷ mới tin!
Nhưng cho dù kỳ lạ như thế, quy tắc giới chính trị thâm căn cố đế vẫn khiến những người này loại trừ tính khả thi của việc Hậu Đại Khánh muốn ra tay với ông chủ Nghiêm.
Bởi vì ở Thiên Nam, thậm chí trong lịch sử Hạ quốc chưa từng có tiền lệ bộ phận giám sát tiến hành điều tra một bố chính sứ mà không thông qua các ủy viên thường trực phủ Thái Thú mở họp quyết định.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hậu Đại Khánh khiến mọi người xôn xao.
"Ông chủ Nghiêm, ta nghĩ hai chúng ta uống trà không được náo nhiệt lắm, hay là mời ông chủ Điền ngồi cùng nhé?"
Nói xong Hậu Đại Khánh nhìn thẳng vào Điền Quốc Phú mang vẻ mặt nặng nề đứng sau đám người.
Hắn vừa thốt ra câu này, nếu nói lúc nãy bầu không khí yên tĩnh dọa người thì bây giờ đám cáo già tâm tư kín đáo này không dằn được nội tâm kinh ngạc, bắt đầu châu đầu ghé tai.
Tầng sáu phủ Thái Thú vốn nghiêm túc bỗng ồn ào hơn cả chợ sớm.
…
Ông chủ Điền Quốc Phú là ai? Hắn là boss quản lý kỷ luật của cả Thiên Nam, được xếp vào top tám nhân vật đứng đầu Thiên Nam. Xét theo trình tự, nếu Hậu Đại Khánh tiến hành điều tra ông chủ Nghiêm thì ông chủ Điền nhất định phải tham dự mới đúng quy tắc.
Nếu nói ban đầu mọi người còn không dám nghĩ đến tình huống bất ngờ không thể xảy ra kia, thì thái độ Hậu Đại Khánh mời ông chủ Điền Quốc Phú cùng uống trà đã nói lên đáp án!
Sao có thể chứ? Hậu Đại Khánh điên rồi ư?
Các ông chủ đồng loạt tắt tiếng, ánh mắt nhìn Hậu Đại Khánh trở nên phức tạp, thậm chí không ít người lộ vẻ không dám tin.
Ông chủ Nghiêm vẫn im lặng này giờ, lúc này vẻ mặt ung dung cũng biến thành tái mét. Hắn nhìn Hậu Đại Khánh, giọng điệu cứng rắn: "Đã muộn thế này rồi, nếu chỉ uống một tách trà thì ta nghĩ không cần đâu. Có chuyện gì thì đừng giấu giấu giếm giếm, chúng ta đều là nhân viên nhà nước, không có gì bí mật không thể nói ra."
"Còn nữa, cấp dưới gọi ngươi là Hậu Diêm Vương, ta thấy ngươi chỉ là một con khỉ không biết quy củ mà thôi."
Hiển nhiên ông chủ Nghiêm cảm thấy mình bị mạo phạm đã nổi giận: "Bây giờ ta phải về nghỉ ngơi. Nếu ngươi không có chuyện gì thì mời đi cho. Còn nữa, ta phải báo cho ngươi một việc, ngươi không cần phụ trách vụ án của ông chủ Lưu nữa."
"Tổ trưởng tổ chuyên án sẽ do ta đảm nhiệm, mấy ngày tới ngươi nghỉ ngơi đàng hoàng đi."
Đối mặt với cơn giận của ông chủ Nghiêm, Hậu Đại Khánh không mảy may lùi bước, trái lại còn nở nụ cười.
"Chiều qua ta đích thân chủ trì buổi học tập tinh thần của ông chủ Nghiêm trong bài phát biểu về hai bộ phận giám sát và kỷ luật. Trong bài phát biểu của ngài có một đoạn ta nhớ như in."
Hậu Đại Khánh chậm rãi cất lời, giọng điệu gần như giống hệt bài phát biểu của ông chủ Nghiêm ngày hôm qua: "Làm quan thì đừng phát tài, phát tài thì đừng làm quan. Đối mặt với tiền tài, chúng ta tuyệt đối không được nảy lòng tham. Đối mặt với người thân họ hàng, chúng ta phải biết chừng mực. Không thể làm trái nguyên tắc vì lòng riêng. Một ngày còn làm hòa thượng thì phải gõ chuông một ngày. Toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân mới là tôn chỉ mà chúng ta luôn khắc ghi trong lòng."
Hiển nhiên trí nhớ của nam nhân rất tốt, hắn cất giọng du dương đọc lại một đoạn trong bài phát biểu, sau đó nhìn ông chủ Nghiêm mặt mày xanh mét rồi nói: "Nói rất hay, không biết ông chủ Nghiêm làm thế nào?"