Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Lại là một buổi sáng sớm.
Đã qua ba ngày kể từ sự kiện ông chủ Nghiêm tỉnh Thiên Nam rớt đài làm chấn động toàn Hạ quốc, mặt trời vẫn mọc vẫn lặn như bình thường, dân chúng bình thường vẫn đi sớm về trễ, bôn ba vì cuộc sống.
Hiển nhiên sóng gió ở tầng cao giới chính trị không ảnh hưởng tới cuộc sống của những người này.
Điều khác biệt duy nhất là đề tài trò chuyện của mọi người trong lúc rảnh rỗi ngoại trừ World Cup còn có thêm chuyện ông chủ Nghiêm bị điều tra.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.
Qua nhiều tầng đồn đại, hiện tại số tiền mặt bị điều tra và niêm phong trong vụ án của ông chủ Nghiêm đã tăng gấp ba, lên đến con số không ai tưởng tượng nổi.
Thậm chí có người còn nói đùa một câu, được rất nhiều người tán thành.
Phát tài hay làm quan tốt hơn? Ai cũng bảo Tiểu Hồng Bào lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, Cẩm Tú độc ác nham hiểm, lũng loạn nhiều ngành nghề. Nhưng e là một tập đoàn lớn phấn đấu nhiều năm như vậy cũng không có nhiều tiền bằng một mình ông chủ Nghiêm tham nhũng.
Không chỉ lời đồn bên ngoài, trong ba ngày này giới chính trị Thiên Nam cũng có một tin đồn.
Tất cả hành động này của Hậu Diêm Vương không phải là ý của hắn, mà là ông chủ Tô Trung Hòa nhân cơ hội mình ở nước ngoài mượn con dao này muốn thanh trừng giới chính trị Thiên Nam.
Ban đầu rất nhiều người không tin lắm, nhất là các nhân vật lớn hàng đầu.
Dù sao những người ngồi trên đỉnh đỉnh kim tự tháp giới chính trị Thiên Nam đều không có ai là người đơn giản.
Nhưng mấy ngày nay, hành động của Lý Kỳ Xương - con chó trung thành bên cạnh Tô Trung Hòa, cũng là người đại diện cho hắn - lại khiến những phe phái thực quyền này nảy sinh nghi ngờ, trong đó bao gồm Cố Thanh Tùng.
Bất kể đối phương tỏ ý ủng hộ Hậu Đại Khánh, hay là một số lời nói trong hoàn cảnh riêng tư đều cho thấy quả thật Tô Trung Hòa là người chân chính cầm con dao Hậu Đại Khánh chém về phía ông chủ Nghiêm.
"Lý Kỳ Xương không dám, cũng không có lý do nói láo."
Trong phòng làm việc của nhà họ Cố.
Cố Thanh Tùng đanh mặt nhìn Hoàng Mậu Nghiệp nhà họ Hoàng, nghiêm túc nói: "Tô Trung Hòa muốn một tay nắm kinh tế, một tay bắt tham nhũng đây mà. Lúc trước hắn có vẻ hòa nhã kết nạp, nhưng thật ra chỉ là kế hoãn binh trong lúc chưa ổn định mà thôi."
Hoàng Mậu Nghiệp là một nam nhân hói đầu, nhìn bề ngoài hắn không hề giống một trong những trụ cột của nhà họ Hoàng ở Thiên Nam!
"Không hợp lý."
Hoàng Mậu Nghiệp nhíu mày: "Trên lý lịch của Tô Trung Hòa, ta không nhìn ra hắn là người như vậy, trước giờ hắn luôn lung lạc phe phái địa phương là chủ yếu."
"Trước khác nay khác."
Giống với suy đoán của Tô Bình Nam, tư duy cố hữu của giới chính trị sẽ khiến đám cáo già thiên Nam này tự tưởng tượng ra lời giải thích hợp lý nhất.
"Đại tướng biên cương tiến thêm một bước là vào thẳng trung tâm đấy."
Cố Thanh Tùng bày ra dáng vẻ khôn khéo đã nhìn thấu mọi thứ: "Lẽ nào ngươi không biết nhân vật lịch sử mà vị kia thích nhất là Bismarck - tể tướng thiết huyết người Đức?"
"Dã tâm của Tô Trung Hòa lớn thật đấy! Vậy chúng ta phải làm sao? Hậu Đại Khánh không thể giữ lại, còn Tô Trung Hòa thì sao?"
Hoàng Mậu Nghiệp đã hoàn toàn bị thuyết phục. Hắn nhìn Cố Thanh Tùng, mặc dù đang ở trong phòng làm việc của nhà họ Cố nhưng hắn vẫn vô thức nói nhỏ.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên người đứng đầu hai phe phái lớn của Thiên Nam nhìn đối phương mà trong mắt không còn vẻ sắc bén như trước...
"Cũng không thể giữ."
Thấy ông chủ Hoàng chịu thẳng thắn với mình, Cố Thanh Tùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang: "Cứ cái đà này thì Thiên Nam sẽ không còn là Thiên Nam của chúng ta."
"Hắn là chủ tịch!"
Vẻ mặt của ông chủ Hoàng nặng nề: "Chúng ta không làm gì được hắn."
"Chúng ta không làm gì được ông chủ Tô là vì chỉ dựa vào sức lực của hai nhà chúng ta vẫn chưa đủ. Hiện giờ ai ai cũng cảm thấy bất an, chỉ cần chúng ta giương cờ thì không thiếu đồng minh."
Cố Thanh Tùng đứng dậy, chủ động chìa tay: "Hi vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành."
"Ta đến đây đương nhiên có thành ý."
Ông chủ Hoàng không lập tức chìa tay, mà nhìn Cố Thanh Tùng với ánh mắt khác hẳn: "Nhưng ngươi phải hiểu một điều, giới chính trị không có bí mật. Một khi chúng ta hành động tương đương giao ước ngầm với Tô Trung Hòa lúc ban đầu trở nên vô dụng. Ngươi cũng biết Tô Trung Hòa có tiếng là âm hiểm độc ác, chắc chắn hắn sẽ liều chết đến cùng."
"Nước ấm nấu ếch thì chúng ta cũng sẽ chết."
Cố Thanh Tùng ung dung cất lời, từ đầu đến cuối hắn không thu tay lại: "Đừng quên chúng ta không tham dự vào vụ án của ông chủ Nghiêm, nhưng ở các phương diện khác chẳng có ai sạch sẽ cả. Chẳng phải lão Thất nhà họ Hoàng giành được một hợp đồng bốn mươi triệu trên thời sự Thiên Nam sao? Ngươi có chắc ngọn lửa này không bén lên người ngươi không?"
"Ta cần làm gì?"
Rốt cuộc ông chủ Hoàng cũng đưa tay ra.
Thiên Nam cải cách cởi mở được gần hai mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên người của hai gia tộc bắt tay nhau.
"Ông chủ Tô đang ở nước ngoài, ông chủ Nghiêm rớt đài. Thiên Nam cần một người phát ngôn tạm thời."
Cố Thanh Tùng cháy nhà ra mặt chuột: "Hiện giờ ta là ứng cử viên có cơ hội lớn nhất tạm thời thay thế chức vụ. Ta muốn nhà họ Hoàng các ngươi hoàn toàn ủng hộ ta thượng vị."
"Được."
Ông chủ Hoàng không cò kè mặc cả, đồng ý rất dứt khoát.
Dù sao hiện tại không phải mười mấy năm trước, nhà họ Hoàng không có khả năng cạnh tranh những vị trí trên đỉnh kim tự tháp Thiên Nam.
Chi bằng để nhà họ Cố nợ mình một ân tình.
Có thể nói ông chủ Hoàng có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu nhà họ Hoàng tuyệt đối là một người thông minh.
"Hợp tác vui vẻ."
Cố Thanh Tùng nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay: "Nếu ngươi làm chủ nhà họ Hoàng sớm hơn mấy năm, thì hôm nay người nói ra câu này nhất định là ngươi chứ không phải ta."
"Giàu sang cả đời, rất nhiều người quen thói kiêu căng, khó tránh khỏi tầm mắt hẹn hẹp."
Ông chủ Hoàng thở dài: "Quy luật tự nhiên, không phải do người."
"Vượt qua cửa ải này chúng ta vẫn còn có cơ hội. Kiểu gì đời sau chẳng có một hai tên vô dụng. Lần này nhà họ Cố nợ nhà họ Hoàng một ân tình."
Ông chủ Cố cũng hiểu rõ. Sau khi hắn nói câu này, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cười to.
Đêm ấy, phòng làm việc của nhà họ Cố sáng đèn rất lâu.
Hậu Đại Khánh có chỗ dựa vững chắc, lại thêm Tô Trung Hòa không phải hạng đơn giản.
Nhưng Cố Thanh Tùng cực kỳ tin tưởng một câu nói.
Con người không phải thánh hiền, ắt có điểm yếu, chỉ cần tìm được điểm yếu là có thể đánh một kích giành thắng lợi!
Trong lúc ít ai biết đến, nhà họ Hoàng, nhà họ Cố, ban thư ký và phe phái cũ của ông chủ Mạnh đã đạt thành ý kiến thống nhất.
Mặc dù những người này làm rất bí mật, nhưng không ảnh hưởng tới tốc độ tập đoàn Cẩm Tú nhận được tin tức.
Lần này người liên lạc với Tô Bình Nam là Tô Định Bắc.
"Hai ngày nữa sẽ tổ chức một cuộc họp đại biểu lâm thời. Đề tài thảo luận chính là đề cử Cố Thanh Tùng tạm thời đảm nhiệm vị trí số hai của Thiên Nam, tạm thời tiếp nhận công việc mà ông chủ Nghiêm phụ trách. Lần này phần thắng của Cố Thanh Tùng rất lớn, dù sao lý lịch và mạng lưới quan hệ của hắn cũng bỏ xa mấy đối thủ cạnh tranh khác."
Hiện tại Tô Định Bắc có cái nhìn rõ ràng về thế cục của tầng lớp lãnh đạo cao nhất Thiên Nam: "Thái độ của nhà họ Cố đối với chúng ta không tốt, chúng ta có cần nhúng tay không? Dư luận về nhà họ Cố không tốt lắm, một số việc bị tuồn ra có thể tạo cơ hội cho người của chúng ta thượng vị."
"Cố Thanh Tùng là ứng cử viên do phe phái địa phương đề cử để đối phó với ông chủ Tô và Hậu Đại Khánh."
Sau một hồi suy tư, Tô Bình Nam từ chối ý tưởng của Tô Định Bắc: "Ngoại trừ Cố Thanh Tùng, những người khác thượng vị chưa chắc có thể đấu với Tô Trung Hòa."
"Đừng làm mấy chuyện lợi bất cập hại. Hiện tại mục tiêu của chúng ta thống nhất với giới chính trị Thiên Nam, Tô Trung Hòa nhất định phải rời khỏi Thiên Nam. Về phần bọn hắn đấu đến trình độ nào, chúng ta không cần chú ý quá mức."
Tô Bình Nam đưa ra quyết định.
Vị trí quyết định ý nghĩ. Cẩm Tú không biết làm chó, ban đầu bất kể Cẩm Tú âm thầm giúp ông chủ Tô hay là Hậu Đại Khánh bao nhiêu việc, mục đích không phải là lôi kéo quan hệ hay hùa theo Tô Trung Hòa.
Tô Bình Nam Kiệt ngạo ngông cuồng làm những chuyện này, mục đích thật sự chỉ có một.
Đó là biến hai người này trở thành đích ngắm của mọi người, làm cho bọn hắn tách khỏi giới chính trị Thiên Nam.
Hiện tại đã đạt được mục đích, đương nhiên Cẩm Tú phải đứng về phía phe phái địa phương. Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh cửu.
Chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.
"Khi sự thật có lợi với chúng ta, chúng ta nhất định phải tôn trọng sự thật chứ không phải thay đổi quỹ tích phát triển."
Bây giờ Tô Bình Nam rất ít khi dạy dỗ Tô Định Bắc, nhưng lần này nam nhân vẫn nói ra quan điểm của mình: "Khi quy tắc có lợi với chúng ta, thì chúng ta phải nhấn mạnh quy tắc. Khi sự thật và quy tắc bất lợi với chúng ta, thì chúng ta phải khuấy đục sự việc."
Giọng nói của nam nhân bình tĩnh.
"Theo dõi Cố Thanh Tùng gắt gao, lúc cần thiết có thể giúp hắn. Trước mắt việc chúng ta phải làm là khuấy đục sự việc, cho ông chủ Cố một cơ hội khiêu chiến Tô Trung Hòa."
…
Chuyện của ông chủ Nghiêm vẫn đang lên men.
Hậu Đại Khánh, các thành viên tổ 2 như Lâm Hoa Hoa, thậm chí cả hệ thống giám sát đều sốc bởi thái độ của ông chủ Nghiêm.
Trong mấy ngày nay, ông chủ Nghiêm không hề phản kháng, có thể nói là phối hợp đến mức khiến mọi người lúng túng.
Bao nhiêu năm qua đã có vô số quan chức cấp cao rớt đài, nhưng chỉ có ông chủ Nghiêm là người duy nhất chưa bị thẩm vấn đã khai nhận, thậm chí còn cung cấp chứng cứ.
Chưa hết, điều quan trọng nhất là ông chủ Nghiêm vẫn giữ tính cẩn thận trong quan trường khi thực hiện hành vi tham nhũng.
Mỗi bằng chứng hắn đưa ra đều vững như núi!
Vì vậy, tất cả bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát.