Ông chủ Nghiêm lảo đảo, bị hai người Lâm Hoa Hoa cưỡng chế mở cửa.
Sau đó, tất cả mọi người bao gồm cả ông chủ Điền luôn bình tĩnh đều sốc khi vào nhà. Căn nhà trống rỗng gần như không có thứ gì khác ngoài đồ gia dụng tặng kèm của tập đoàn Cẩm Tú.
Trên sàn nhà toàn là bụi vì không có người ở.
Điều kỳ lạ nhất là có hai mươi mấy két sắt lớn đặt sát bức tường từ phòng ngủ đến phòng khách.
"Mở ra!"
Hậu Đại Khánh nói với ông chủ Nghiêm, giọng điệu không còn sự tôn trọng.
Ông chủ Nghiêm không chống cự nữa, chỉ đưa chùm chìa khóa không bao giờ rời người cho nhân viên điều tra.
Két lần lượt được mở ra khiến mọi người nín thở.
Tiền mặt.
Tiền mặt đựng đầy trong két tựa như kho bạc ngân hàng trong truyền thuyết.
"Từng này thì bao nhiêu nhỉ?"
Mãi lâu sau Lâm Hoa Hoa mới thoát khỏi trạng thái chết máy tỉnh táo lại, hỏi một câu mà tất cả mọi người đều muốn biết.
"Một trăm bảy mươi sáu triệu."
Lúc này ông chủ Nghiêm đã đứng thẳng lưng. Những kẻ đàng hoàng đứng đắn này nhìn số tiền này bằng ánh mắt tham lam hệt như nông dân nhìn ruộng lúa chín.
Hai giờ sáng, một vụ án lớn nhất Thiên Nam làm cả Hạ quốc chấn động đã bị vạch trần.
…
Có một số người trước khi sự việc xảy ra thì lo được lo mất, làm việc bó tay bó chân.
Nhưng sau khi kết quả đã định, bọn hắn sẽ thản nhiên đối mặt với tất cả.
Bằng chứng như núi, không thể cứu vãn.
Hiện tại ông chủ Nghiêm chân không còn run, giọng không còn khàn.
Thậm chí hắn còn nghiêm nghị nói với Lâm Hoa Hoa.
"Không cần đỡ ta, hãy tôn trọng ta."
Nhận được ánh mắt đồng ý của Hậu Đại Khánh, hai người Lâm Hoa Hoa đang đỡ nhưng thật ra là giữ chặt ông chủ Nghiêm lập tức thả tay hắn ra.
Ông chủ Nghiêm chắp tay sau lưng, dáng vẻ nghiêm túc như thị sát công việc thường ngày, nhưng trong lòng lại thỏa mãn bơi trong đại dương tiền mặt, vẻ mặt không xấu hổ chút nào.
Mọi người hết nhìn tiền mặt lại nhìn ông chủ Nghiêm.
Thật ra rất khó để miêu tả lực xung kích của nhiều tiền mặt như vậy.
Biết bao xấp tiền chồng chất lên nhau khiến nhịp thở của mọi người trở nên dồn dập.
Lúc này, ông chủ Nghiêm giống như một vị vua tuần tra giang sơn của mình, số tiền này là chiến tích của hắn.
"Ông chủ Nghiêm, ngươi không hổ thẹn chút nào sao?"
Hậu Đại Khánh là một chuyên gia quan sát biểu cảm, hắn có thể đọc được suy nghĩ chân thật của ông chủ Nghiêm từ biểu cảm của đối phương.
Mọi hành động hiện tại của người này cho thấy hắn đã rơi vào cảnh ngộ này nhưng không hề hối hận.
"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi."
Ông chủ Nghiêm quay sang nhìn Hậu Đại Khánh, lúc này hắn vẫn là nhân vật phong vân của Thiên Nam: "Năm ngàn năm qua vấn đề tham nhũng không có cách nào giải quyết, ngươi cũng không thể giải quyết. Nhưng ta có thể khẳng định kết quả của hành động ngày hôm nay của ngươi, ngươi có muốn nghe không?"
Hậu Đại Khánh nghiêm túc gật đầu. Hắn hiểu rõ trạng thái lúc này của ông chủ Nghiêm, nam nhân này không cần nói dối.
"Rút dây động rừng."
Ông chủ Nghiêm nói khẽ.
Nếu người bên cạnh không biết tình hình hiện tại, thì nhìn thái độ của ông chủ Nghiêm đối với Hậu Đại Khánh sẽ thấy hai người nói chuyện giống như cha chú dạy dỗ con cháu trong nhà.
"Chúng ta đều sống trong một tấm lưới, ta từ một cán bộ nhỏ từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay, có học trò và bạn bè trong các hệ thống khắp Thiên Nam. Ngươi đã từng nghĩ kết quả sẽ ra sao, sẽ dính dáng đến bao nhiêu người chưa?"
Vẻ mặt lạnh lùng, Hậu Đại Khánh vẫy tay ra hiệu cho tất cả cấp dưới rời khỏi biệt thự giống như kho bạc này.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại mấy người ông chủ Điền, Lâm Hoa Hoa.
Lâm Hoa Hoa, nhân vật nhỏ bé như con kiến, nín thở.
Nàng biết rõ mình có thể ở lại là vì quy tắc nhất định phải có hai người của hệ thống giám sát ở lại, chứ không phải thân phận địa vị của nàng.
"Ngươi đang sợ ư?"
Ông chủ Nghiêm chắp hai tay sau lưng: "Sợ lời nói tiếp theo của ta truyền ra ngoài sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết?"
Ông lão cố gắng giữ chút tôn nghiêm cuối cùng trong đời thở dài: "Ngươi chưa xin chỉ thị đã tiến hành điều tra một quan chức cấp cao, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành vi tắc trách của mình. Ta sẽ dành cho bản thân sự vinh quang cuối cùng, bởi vì ta sẽ khiến nửa giới chính trị Thiên Nam chôn cùng ta, ta cũng muốn xem ngươi có thể thiết diện vô tư thật không."
Ông chủ Nghiêm không nói hết lời, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ý hắn.
Không xin phép thì không có giấy xác nhận của ủy ban tỉnh Thiên Nam cho hành động lần này.
Như vậy, tất cả phản phệ sẽ do Hậu Đại Khánh gánh chịu!
Chẳng phải Hậu Đại Khánh ngươi to gan lắm sao, chỗ dựa vững chắc lắm sao? Được thôi, ta dứt khoát vạch trần tất cả, để xem ngươi có bản lĩnh đưa toàn bộ giới chính trị Thiên Nam ra công lý hay không. Nói cách khác, suy nghĩ hiện tại của ông chủ Nghiêm trùng khớp với Tô Bình Nam.
Chỉ có điều Tô Bình Nam muốn đối phó Tô Trung Hòa, còn ông chủ Nghiêm ôm ý nghĩ muốn mọi người cùng chết thì lại muốn dùng thủ đoạn này để cá chết lưới rách với Hậu Đại Khánh.
Ông chủ Nghiêm chìm nổi trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn biết rõ tiếp theo Hậu Đại Khánh sẽ phải đối mặt với mưa rền gió dữ cỡ nào.
Còn bản thân mình?
Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, không có hi vọng trở mình. Ông chủ Nghiêm biết rõ cho dù lão lãnh đạo phía sau chịu nói giúp hắn, thì hắn cũng chỉ có kết cục tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!
Từ một cán bộ nhỏ từng bước đi lên, ông chủ Nghiêm chưa bao giờ thiếu sự điên cuồng.
…
"Muốn làm Bao Thanh Thiên thì ngươi phải có Long Đầu Trảm!"
Ông chủ Nghiêm nhìn thẳng vào Hậu Đại Khánh: "Trong phòng làm việc của ta có một ngăn kéo bí mật, ngươi có muốn nhìn xem trong đó có gì không?"
Nói xong ông chủ Nghiêm nhìn Lâm Hoa Hoa: "Đồng chí trẻ, ngươi phải nhớ kỹ câu tiếp theo."
Lâm Hoa Hoa dè dặt gật đầu. Khí thế của ông chủ Nghiêm lúc này khiến nữ hài không coi đối phương là kẻ thất thế đã bước một chân vào trại giam.
"Ta thích nhất câu thơ Dám đem nhật nguyệt đổi thay trời."
Vẻ mặt Hậu Đại Khánh không thay đổi, thậm chí ánh mắt cố gắng ngăn cản của ông chủ Điền cũng thờ ơ: "Ngươi có thể thử xem mình có thể làm Thanh Thiên hay không."
...
Tô Bình Nam ở Nhật Bản xa xôi cũng đặt sự chú ý lên ông chủ Nghiêm.
"Nam ca, ta vẫn luôn theo dõi Lý Kỳ Xương, nhưng ta cảm thấy hắn nói một câu rất có lý. Chỉ bằng một câu nói của hắn chưa chắc có thể chuyển dời mâu thuẫn từ Hậu Đại Khánh sang Tô Trung Hòa."
Lục Viễn thật thà đưa ra nghi vấn của mình: "Chúng ta có cần chuẩn bị gì khác không?"
"Bản lĩnh thừa cơ dựa thế của Tô Trung Hòa vô cùng mạnh."
Giọng điệu của Tô Bình Nam ở đầu bên kia điện thoại nhẹ bẫng: "Ông chủ Nghiêm như núi, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội lần này biến bị động thành chủ động."
"Hắn rất tham lam, cũng rất tự phụ."
Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Nếu ta đoán không nhầm thì Tô Trung Hòa ở nước ngoài xa xôi cũng sẽ khởi xướng một hoạt động để tạo danh tiếng cho hắn."
"Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Tiếp theo, chúng ta chỉ cần ghi nhớ một câu."
Lục Viễn ở cách xa ngàn dặm, nhưng khi giọng nói của Tô Bình Nam trở nên nghiêm túc, hắn cũng bất giác thẳng lưng.
"Thời điểm đặc biệt thì làm chuyện đặc biệt."
Giọng điệu của Tô Bình Nam rất lạnh lùng: "Không từ thủ đoạn, không tiếc chi phí. Lần này không đánh chìm ông chủ Tô thì chúng ta sẽ không còn cơ hội!"
Bầu trời đêm đen như mực, thế sự như bàn cờ. Ván cờ mà tập đoàn Cẩm Tú âm thầm bày ra cuối cùng đã đến lúc kết thúc.
Chỉ là không biết sau cơn sóng này sẽ có bao nhiêu người chết chìm trong cát, bị lịch sử lãng quên...
Bằng cấp của Tô Bình Nam không cao, nhưng kinh nghiệm sống hai đời và tâm tư ngày càng thâm trầm khiến hắn thao túng bản tính con người cực kỳ đáng sợ.
Theo thời gian trôi qua, hiện thực chứng minh Cẩm Tú lại một lần nữa đoán đúng lựa chọn của Tô Trung Hòa đối với cục diện.
Ông chủ Tô ở bên kia bờ đại dương xa xôi đã nổi trận lôi đình!
Hắn không ngờ mình mới ra nước ngoài mấy ngày ngắn ngủi, thế cục mà hắn cho rằng đã ổn định lại thay đổi lớn đến vậy.
"Được, ta biết rồi."
Sau khi nhận được báo cáo, Tô Trung Hòa không nổi giận như Lý Kỳ Xương tưởng tượng, ngược lại giọng điệu rất ôn tồn: "Thay ta tới bệnh viện thăm đồng chí Xương Minh, nói với hắn sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, không có sức khỏe thì sao làm việc tốt được."
"Ta sẽ đi hỏi thăm sức khỏe ông chủ Quý, giúp hắn hiểu được sức khỏe mới là chìa khóa gánh vác trách nhiệm."
Lý Kỳ Xương cầm sổ tay ghi chép lia lịa.
Hắn không hề cảm nhận được thật ra Tô Trung Hòa ở đầu dây bên kia giữ được bình tĩnh như hiện tại đã là cực hạn rồi.
"Bây giờ ngươi đi tìm Điền Phú Quốc, bảo hắn làm một bản báo cáo tổng kết tài liệu của cấp trên trong mấy năm gần đây cho ta. Còn nữa, bảo ban tuyên truyền làm công tác chuẩn bị thật tốt."
Tô Trung Hòa nhanh chóng động não. Hắn biết rõ người phía sau ông chủ Nghiêm là ai, cũng biết việc duy nhất mình có thể làm lúc này là thuận nước đẩy thuyền, tuyệt đối không thể tạo cho cấp trên ấn tượng mình không thể khống chế địa phương.
Nhiều năm qua, Tô Trung Hòa biết rõ suy nghĩ của tầng lớp lãnh đạo tối cao trong việc đánh giá thăng chức cho đại tướng biên cương.
Tránh nặng tìm nhẹ.
So với việc bị cấp trên cho rằng không có khả năng khống chế địa phương, những sai lầm như thủ đoạn ác liệt, cấp tiến, hoặc thiếu khoan dung không phải là lỗi lớn.
Vế thứ nhất sẽ phá hủy tiền đồ của Tô Trung Hòa, các quan chức tối cao tuyệt đối sẽ không chấp nhận một đại tướng biên cương không khống chế nổi cấp dưới.
Mà vế thứ hai thì chỉ bị đối thủ cạnh tranh nắm thóp để công kích cản trở trong giai đoạn thăng chức mà thôi.
…
"Vâng, ta sẽ thúc giục ông chủ Điền, đồng thời đích thân theo dõi gắt gao tiến độ bọn hắn làm tổng kết báo cáo. Ban tuyên truyền thì ta sẽ bảo Tiểu Lưu phụ trách. Trong thời gian này có cần cho mấy phóng viên có tiếng ở Thiên Nam tung ra một số tin tức trước không? Phía đài truyền hình cũng có thể phát mấy bộ phim chống tham nhũng."
Lý Kỳ Xương dè dặt nói.
Từ điểm này có thể thấy hắn đã rèn luyện được bản lĩnh. Có thể nói nếu như hắn không bị Cẩm Tú khống chế, thì hắn quả là trợ thủ đắc lực của Tô Trung Hòa trong công việc.
Ông chủ Tô im lặng trước ý kiến của Lý Kỳ Xương.
Mà có đôi khi im lặng nghĩa là đồng ý.
Từ mấy câu nói của ông chủ Tô, Lý Kỳ Xương đã biết ý đồ thật sự của người này.
Thứ nhất, hắn nhất định phải thay mặt ông chủ Tô cảnh cáo Quý Xương Minh.
Đừng thấy ông chủ Tô nói năng ôn tồn mà lầm, Lý Kỳ Xương không thể khách sáo.
Hắn ở vị trí này, đây là vấn đề hắn nhất định phải xử lý.
Hắn cần truyền đạt lại ẩn ý của ông chủ Tô cho đối phương.
Lúc mấu chốt nếu ông chủ Quý ngươi không gánh nổi trách nhiệm, để mặc cho Hậu Đại Khánh làm loạn, vậy thì ngươi đừng đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận giám sát nữa!
Đây chính là ẩn ý mà ông chủ Tô không nói ra!
Thứ hai, thời điểm này ông chủ Tô cần tài liệu trong mấy năm qua làm gì?
Một ý nghĩ như tia chớp lóe lên trong đầu Lý Kỳ Xương.
Ông chủ Tô muốn treo đầu dê bán thịt chó, muốn ban tuyên truyền hiểu rõ tài liệu chống tham nhũng của cấp trên trong những năm qua, từ đó tiến hành một cuộc vận động chống tham nhũng, biến chuyện xấu thành chuyện tốt!
Quá trình chống tham nhũng sau đó thật sự như thế nào không quan trọng, dù sao kết quả là ông chủ Nghiêm đã rành rành ra đó! Nếu tuyên truyền tốt, chưa chắc ông chủ Tô không thể trở thành tấm gương chống tham nhũng của cả Thiên Nam, thậm chí cả Hạ quốc!
Quả nhiên là Tô Trung Hòa già dặn mạnh mẽ.
…
Tô Trung Hòa nói chuyện với Lý Kỳ Xương suốt hai mươi phút, kết thúc vì tiếp theo hắn có một cuộc họp bắt buộc phải tham dự.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Kỳ Xương lại sởn tóc gáy!
Ông chủ Tô ở nước ngoài xa xôi, nhưng hàng loạt sắp xếp này của hắn không thể nói là không cao minh.
Gần như chắc chắn lấy lại quyền chủ động.
Nhưng điều khiến Lý Kỳ Xương càng sởn tóc gáy hơn là cách đối phó của Cẩm Tú!
Phải biết rằng ác ma Lục Viễn yêu cầu mình tung tin trước khi ông chủ Tô gọi điện về, hơn nữa điều quan trọng nhất là giọng điệu chắc chắn của Cẩm Tú!
Ông chủ Tô đã cao minh lắm rồi, nhưng Tô Bình Nam mà tới giờ Lý Kỳ Xương chưa từng gặp mặt càng đáng sợ hơn!
...