Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2280 - Chương 2280. Long Đầu Trảm

Chương 2280. Long Đầu Trảm
Chương 2280. Long Đầu Trảm

"Ông chủ Nghiêm, ngươi không hổ thẹn chút nào sao?"

Hậu Đại Khánh là một chuyên gia quan sát biểu cảm, hắn có thể đọc được suy nghĩ chân thật của ông chủ Nghiêm từ biểu cảm của đối phương.

Mọi hành động hiện tại của người này cho thấy hắn đã rơi vào cảnh ngộ này nhưng không hề hối hận.

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi."

Ông chủ Nghiêm quay sang nhìn Hậu Đại Khánh, lúc này hắn vẫn là nhân vật phong vân của Thiên Nam: "Năm ngàn năm qua vấn đề tham nhũng không có cách nào giải quyết, ngươi cũng không thể giải quyết. Nhưng ta có thể khẳng định kết quả của hành động ngày hôm nay của ngươi, ngươi có muốn nghe không?"

Hậu Đại Khánh nghiêm túc gật đầu. Hắn hiểu rõ trạng thái lúc này của ông chủ Nghiêm, nam nhân này không cần nói dối.

"Rút dây động rừng."

Ông chủ Nghiêm nói khẽ.

Nếu người bên cạnh không biết tình hình hiện tại, thì nhìn thái độ của ông chủ Nghiêm đối với Hậu Đại Khánh sẽ thấy hai người nói chuyện giống như cha chú dạy dỗ con cháu trong nhà.

"Chúng ta đều sống trong một tấm lưới, ta từ một cán bộ nhỏ từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay, có học trò và bạn bè trong các hệ thống khắp Thiên Nam. Ngươi đã từng nghĩ kết quả sẽ ra sao, sẽ dính dáng đến bao nhiêu người chưa?"

Vẻ mặt lạnh lùng, Hậu Đại Khánh vẫy tay ra hiệu cho tất cả cấp dưới rời khỏi biệt thự giống như kho bạc này.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại mấy người ông chủ Điền, Lâm Hoa Hoa.

Lâm Hoa Hoa, nhân vật nhỏ bé như con kiến, nín thở.

Nàng biết rõ mình có thể ở lại là vì quy tắc nhất định phải có hai người của hệ thống giám sát ở lại, chứ không phải thân phận địa vị của nàng.

"Ngươi đang sợ ư?"

Ông chủ Nghiêm chắp hai tay sau lưng: "Sợ lời nói tiếp theo của ta truyền ra ngoài sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết?"

Ông lão cố gắng giữ chút tôn nghiêm cuối cùng trong đời thở dài: "Ngươi chưa xin chỉ thị đã tiến hành điều tra một quan chức cấp cao, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành vi tắc trách của mình. Ta sẽ dành cho bản thân sự vinh quang cuối cùng, bởi vì ta sẽ khiến nửa giới chính trị Thiên Nam chôn cùng ta, ta cũng muốn xem ngươi có thể thiết diện vô tư thật không."

Ông chủ Nghiêm không nói hết lời, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ý hắn.

Không xin phép thì không có giấy xác nhận của ủy ban tỉnh Thiên Nam cho hành động lần này.

Như vậy, tất cả phản phệ sẽ do Hậu Đại Khánh gánh chịu!

Chẳng phải Hậu Đại Khánh ngươi to gan lắm sao, chỗ dựa vững chắc lắm sao? Được thôi, ta dứt khoát vạch trần tất cả, để xem ngươi có bản lĩnh đưa toàn bộ giới chính trị Thiên Nam ra công lý hay không. Nói cách khác, suy nghĩ hiện tại của ông chủ Nghiêm trùng khớp với Tô Bình Nam.

Chỉ có điều Tô Bình Nam muốn đối phó Tô Trung Hòa, còn ông chủ Nghiêm ôm ý nghĩ muốn mọi người cùng chết thì lại muốn dùng thủ đoạn này để cá chết lưới rách với Hậu Đại Khánh.

Ông chủ Nghiêm chìm nổi trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn biết rõ tiếp theo Hậu Đại Khánh sẽ phải đối mặt với mưa rền gió dữ cỡ nào.

Còn bản thân mình?

Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, không có hi vọng trở mình. Ông chủ Nghiêm biết rõ cho dù lão lãnh đạo phía sau chịu nói giúp hắn, thì hắn cũng chỉ có kết cục tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!

Từ một cán bộ nhỏ từng bước đi lên, ông chủ Nghiêm chưa bao giờ thiếu sự điên cuồng.

"Muốn làm Bao Thanh Thiên thì ngươi phải có Long Đầu Trảm!"

Ông chủ Nghiêm nhìn thẳng vào Hậu Đại Khánh: "Trong phòng làm việc của ta có một ngăn kéo bí mật, ngươi có muốn nhìn xem trong đó có gì không?"

Nói xong ông chủ Nghiêm nhìn Lâm Hoa Hoa: "Đồng chí trẻ, ngươi phải nhớ kỹ câu tiếp theo."

Lâm Hoa Hoa dè dặt gật đầu. Khí thế của ông chủ Nghiêm lúc này khiến nữ hài không coi đối phương là kẻ thất thế đã bước một chân vào trại giam.

"Ta thích nhất câu thơ Dám đem nhật nguyệt đổi thay trời."

Vẻ mặt Hậu Đại Khánh không thay đổi, thậm chí ánh mắt cố gắng ngăn cản của ông chủ Điền cũng thờ ơ: "Ngươi có thể thử xem mình có thể làm Thanh Thiên hay không."

...

Tô Bình Nam ở Nhật Bản xa xôi cũng đặt sự chú ý lên ông chủ Nghiêm.

"Nam ca, ta vẫn luôn theo dõi Lý Kỳ Xương, nhưng ta cảm thấy hắn nói một câu rất có lý. Chỉ bằng một câu nói của hắn chưa chắc có thể chuyển dời mâu thuẫn từ Hậu Đại Khánh sang Tô Trung Hòa."

Lục Viễn thật thà đưa ra nghi vấn của mình: "Chúng ta có cần chuẩn bị gì khác không?"

"Bản lĩnh thừa cơ dựa thế của Tô Trung Hòa vô cùng mạnh."

Giọng điệu của Tô Bình Nam ở đầu bên kia điện thoại nhẹ bẫng: "Ông chủ Nghiêm như núi, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội lần này biến bị động thành chủ động."

"Hắn rất tham lam, cũng rất tự phụ."

Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Nếu ta đoán không nhầm thì Tô Trung Hòa ở nước ngoài xa xôi cũng sẽ khởi xướng một hoạt động để tạo danh tiếng cho hắn."

"Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Tiếp theo, chúng ta chỉ cần ghi nhớ một câu."

Lục Viễn ở cách xa ngàn dặm, nhưng khi giọng nói của Tô Bình Nam trở nên nghiêm túc, hắn cũng bất giác thẳng lưng.

"Thời điểm đặc biệt thì làm chuyện đặc biệt."

Giọng điệu của Tô Bình Nam rất lạnh lùng: "Không từ thủ đoạn, không tiếc chi phí. Lần này không đánh chìm ông chủ Tô thì chúng ta sẽ không còn cơ hội!"

Bầu trời đêm đen như mực, thế sự như bàn cờ. Ván cờ mà tập đoàn Cẩm Tú âm thầm bày ra cuối cùng đã đến lúc kết thúc.

Chỉ là không biết sau cơn sóng này sẽ có bao nhiêu người chết chìm trong cát, bị lịch sử lãng quên...

Hết chương 2280.
Bình Luận (0)
Comment