Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Đánh Ngươi Là Vì Muốn Tốt Cho Ngươi

Chương 228: Đánh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi Chương 228: Đánh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi

Kiều Tịch Tịch là bạn học cấp ba của hắn, cũng là nữ sinh xinh đẹp nhất lúc ấy, đối với thiếu niên thanh xuân ngây thơ thì là hấp dẫn trí mạng.

Lúc ấy đa số nam sinh trong lớp đều thầm mến nàng, đương nhiên cũng bao gồm Trương Lam Vũ. Nhưng nhà hắn là người nông thôn, không bày tỏ tình cảm này ra thôi.

Giống như là đang cảm thán thanh xuân đã chết, Trương Lam Vũ kìm lòng không được lắc đầu.

Kiều Tịch Tịch cười khổ, nói: "Ta uống rượu nói chuyện với ngươi đi."

Trương Lam Vũ khẽ gật đầu. Bên cạnh, biểu ca rất biết điều, lớn tiếng nói: "Ông chủ Trương, các ngươi trò chuyện đi, huynh đệ tính tiền cho ngươi, mai gặp lại."

Dứt lời, hắn không đợi Trương Lam Vũ nói chuyện đã nghiêng đầu đi ra ngoài.

Ngồi ở trên ghế sa lon, hai người nhất thời đều có chút trầm mặc. Kiều Tịch Tịch vén mái tóc dài, cố cười nói: "Người đó gọi ngươi là ông chủ Trương, bây giờ ngươi phát đạt rồi sao?"

Trương Lam Vũ vừa định đáp lại thì cửa phòng bị gõ vang, nhân viên phục vụ bưng mâm đựng trái cây, rượu vang đưa vào, rất là phong phú, có thể thấy biểu ca cũng dốc hết vốn liếng.

"Xem ra ngươi phát đạt thật."

Thường xuyên làm việc ở chỗ này, đương nhiên Kiều Tịch Tịch biết giá tiền của những thứ này.

Trong lòng Trương Lam Vũ có chút đắc ý, vẫn lạnh nhạt nói: "Ta đi làm ở GF, không làm ăn, hắn có việc muốn nhờ ta mà thôi."

Nhìn thấy tình nhân trong mộng trước kia ở ngay trước mặt mình, còn cẩn thận từng li từng tí như thế, trong lòng Trương Lam Vũ thỏa mãn nói không nên lời.

"Ngươi sống không tệ."

Kiều Tịch Tịch cảm thán, mặt ửng hồng nói: "Ta ly hôn, năm ngoái lại rớt chức, nơi này kiếm được nhiều tiền nên tới đây kiếm tiền."

"Ly hôn?"

Trương Lam Vũ mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không muốn bóc vết sẹo của khác, chỉ trầm mặc lại.

"Sao nào? Bạn học cũ xem thường ta hả?"

Kiều Tịch Tịch nở nụ cười xinh đẹp, khui bia đưa cho Trương Lam Vũ.

Trương Lam Vũ lắc đầu, vừa định đáp lại thì cửa bị đẩy ra.

Cửa phòng bao vừa mở ra, nhân viên phục vụ bưng mâm trái cây lên lúc nãy đi vào.

Hắn vừa vào cửa, lập tức cúi đầu khom lưng nói với Trương Lam Vũ: "Tiên sinh, vừa rồi chúng ta sai, Tịch Tịch tiểu thư có bạn cũ, hắn đã gọi điện thoại trước, vừa rồi quản lý đại sảnh đó không biết, ngài xem có thể cho Tịch Tịch tiểu thư đi một chuyến không? Để đền bù, hóa đơn tối nay được giảm năm mươi phần trăm.”

Trương Lam Vũ kinh ngạc, sau đó thấy Kiều Tịch Tịch biến sắc: "Ta gặp bạn học cũ, hôm nay không qua đó, ta đã nói rồi, ta không ra sân khấu, hắn có gọi ta cũng vô dụng."

Sắc mặt nhân viên phục vụ lập tức trầm xuống, nhìn Kiều Tịch Tịch: "Tịch Tịch đại tỷ, biết điều một chút đi. Khách này là ai không phải ngươi không biết, làm lớn lên ai cũng không giữ được ngươi."

Sắc mặt Trương Lam Vũ có chút khó xử: "Là các ngươi sai, nàng đã nói không đi, huống chi là ta gọi trước, ra ngoài đi."

Mặc dù nhân viên phục vụ không dám mạnh miệng với Trương Lam Vũ nhưng lại nhìn cách ăn mặc của Trương Lam Vũ, khinh bỉ nói: "Vậy ta đi giải thích với vị khách đó."

Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi đây, Kiều Tịch Tịch lập tức khẩn trương nói: "Lam Vũ, ngươi đi đi. Ngươi không chọc nổi."

Trong lòng Trương Lam Vũ có chút phẫn nộ, hắn làm thư ký của tri phủ, gặp không biết bao nhiêu người có năng lực, một cái rạp hát cấp hai thì có nhân vật ghê gớm gì, lạnh nhạt nói: "Không có gì, chúng ta tiếp tục tâm sự."

Kiều Tịch Tịch vẫn nghĩ Trương Lam Vũ giống như lúc học cấp ba, cuống quít kéo Trương Lam Vũ đứng dậy.

Trương Lam Vũ lạnh nhạt nhíu mày: "Ta nói không sao thì là không sao, ngồi xuống."

Thấy Kiều Tịch Tịch ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng Trương Lam Vũ sảng khoái, tình nhân trong mộng lúc tuổi còn trẻ ngoan ngoãn nghe lời như thế, khiến cho lòng tự trọng của nam nhân của hắn được thỏa mãn cực lớn. Mấy ngày nay, mặc dù hắn cực lực áp chế nhưng trong lòng luôn luôn có một ngọn lửa.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, sau đó cửa "rầm" một tiếng, bị đá bay ra ngoài, sau đó một hán tử khôi ngô đi vào, mặt giận dữ nói: "Không nể mặt ta đúng không, nhìn coi lão tử là ai?"

Kiều Tịch Tịch bị hù mặt mũi trắng bệch, chậm rãi đứng lên, miệng há ra khép lại, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhân viên phục vụ vừa rồi đi theo đằng sau hán tử khôi ngô, ánh mắt nhìn hai người tràn đầy vẻ khinh thường.

Ánh đèn trong rạp tương đối lờ mờ, Trương Lam Vũ chậm rãi ngồi vững, chỉ nói với nhân viên phục vụ: "Gọi ông chủ của các ngươi đến đây."

Hán tử thấy hắn trầm ổn như thế, không dám tiếp tục mắng chửi nữa, chỉ sắc mặt âm tình bất định quan sát Trương Lam Vũ, nghĩ xem đối phương là ai.

"Thư ký Trương, ta nhìn một cái liền biết là ngươi. Sao vậy, có người không có mắt chọc giận ngươi hay sao?"

Cửa bị đẩy ra, ba bốn người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đi đến, thủ lĩnh cười tủm tỉm nói với Trương Lam Vũ.

Trương Lam Vũ nao nao, người trẻ tuổi trước mặt hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai.

Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua hán tử khôi ngô, nói: "Trương Tam hả?"

Đưa tay quất cho hắn một cái bợp tay, một tiếng "bốp" cực kì vang dội.

Hán tử khôi ngô bụm mặt lại, cười rất khiêm tốn: "Đại Bản ca, không phải là ta không biết đó là bạn của ngươi sao?"

Đại Bản cười nói: "Đánh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, xin lỗi đi."

Bình Luận (0)
Comment