Thứ nhất, trong nhiều năm qua nhà họ Hoàng có không ít nhược điểm rơi vào tay hắn. Hàng năm mấy tên Hoàng lão lục, Hoàng Trị An lấy đi nhiều công trình trong tay hắn đều là đường đi nước bước của Hoàng Mậu Nghiệp.
Huống chi Lương Thiên Thành cho rằng mấy năm nay nhà họ Hoàng đã bắt đầu lộ trạng thái mệt mỏi trong chính trị, đa số con cháu trong gia tộc đều phát triển trong giới kinh doanh. Một khi nhà họ Hoàng bị mình kéo xuống nước, cục diện vốn đã suy thoái sẽ hoàn toàn sụp đổ...
Vì thế, nhà họ Hoàng bắt buộc phải giúp hắn!
Thứ hai, thanh danh của nhà họ Hoàng rất tốt, thủ đoạn không quá độc ác!
Mấy năm nay Lương Thiên Thành cũng được xem là một nhân vật lớn ở Thiên Nam, hắn đã thấy quá nhiều bộ mặt tàn nhẫn và trở mặt vô tình của các lãnh đạo cấp cao giới chính trị.
Mà biểu hiện của nhà họ Hoàng ở phương diện này cực kỳ mềm mỏng.
Đáng tiếc, suy cho cùng Lương Thiên Thành cũng chỉ lăn lộn thương trường cả đời, hắn không biết lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Nhà họ Hoàng đã là mặt trời lặn về tây, nhưng sự quả quyết ngấm trong máu của gia tộc không hề thay đổi!
…
Quá trình trao đổi qua điện thoại khiến Lương Thiên Thành rất hài lòng.
Hoàng Mậu Nghiệp không hề có ý đùn đẩy, thậm chí còn dứt khoát hẹn địa điểm gặp mặt. Hắn nói bóng nói gió về ý định trốn khỏi Thiên Nam, Hoàng Mậu Nghiệp không có ý ngăn cản.
Mà ông chủ Lương cũng ngoài mềm trong cứng bày tỏ thái độ của mình.
"Ông chủ Hoàng, chứng cứ nên tiêu hủy ta đã tiêu hủy rồi, ngươi cứ yên tâm."
Giọng Lương Thiên Thành khàn đặc: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, chỉ cần ta thuận lợi rời khỏi Thiên Đô thì mọi người sẽ rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tương lai vẫn tươi sáng."
"Yên tâm đi, ta là người trọng tình nghĩa."
Giọng điệu của ông chủ Hoàng rất chân thành: "Chuyện tốt cho cả đôi bên, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Hiện giờ Tô Trung Hòa không ở Thiên Đô, một mình Hậu Đại Khánh tuyệt đối không có khả năng lấy thúng úp voi."
Lương Thiên Thành cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ. Nhưng hắn không biết rằng Hoàng Mậu Nghiệp ở bên kia điện thoại đã sa sầm sắc mặt.
"Chẳng phải ngươi có một tên chuyên làm chuyện xấu giúp ngươi sao?" Hoàng Mậu Nghiệp nhìn Hoàng lão lục ngả ngớn bên cạnh: "Mặc dù ta không tán thành việc ngươi nuôi một tai họa ngầm như vậy, nhưng giờ đã đến lúc nhà họ Hoàng cần ngươi góp sức."
Vẻ mặt ông chủ Hoàng hơi phức tạp: "Chúng ta không thể thua, vậy thì chỉ có thể chó cùng rứt giậu!"
Hoàng lão lục tỏ vẻ dửng dưng. Trước giờ hắn chẳng ưa cái tính cẩn thận quá mức, làm gì cũng lo trước lo sau của anh trai mình. "Giết người thôi mà, ta nhất định sẽ giúp ngươi xử lý sạch sẽ không để lại sơ hở."
…
Không để lại sơ hở?
Trên thế giới này làm gì có bố cục nào không có sơ hở!
Chỉ cần là con người, bất kể ngươi cẩn thận đến mấy, chỉn chu đến mấy, kiểu gì cũng có sơ hở.
Giống như bao nhiêu năm qua không có bất kỳ kẻ nào tạo ra tội ác hoàn mỹ thật sự!
Thế nào rồi cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong mắt Hoàng lão lục, lão Vương giết người như giết gà, làm việc rất lão luyện, nhiều năm qua chưa từng thất thủ.
Mà mục tiêu là Lương Thiên Thành tay trói gà không chặt, chỉ cần giải quyết bí mật một chút thì chắc chắn sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng tuyệt đối không có người biết ai đã ra tay.
Nhưng dường như cả nhà họ Hoàng lẫn Lương Thiên Thành đều quên một việc.
Ở Thiên Nam luôn có một đôi mắt âm thầm quan sát tất cả!
Mà chủ nhân của đôi mắt này là Cẩm Tú. Những năm gần đây Cẩm Tú ngày càng kín tiếng, nhưng không có một ai xem nhẹ Cẩm Tú!
…
Địa điểm mà Lương Thiên Thành và Hoàng Mậu Nghiệp hẹn gặp là bãi đỗ xe dưới một trung tâm thương mại đang xây dở.
Bởi vì vụ việc của ông chủ Nghiêm nên mấy ngày nay trung tâm thương mại này của phe Giáp cũng bị ảnh hưởng.
Không biết phe Giáp có ngày mai hay không, đương nhiên việc thi công sẽ dừng lại. Công trình sắp hoàn thành vốn ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhưng xét về độ bảo mật hay là vị trí địa lý, nơi này là địa điểm gặp mặt tuyệt nhất.
Lương Thiên Thành đội mũ lưỡi trai đi vào bãi đỗ xe theo thời gian đã hẹn. Dưới ánh đèn mờ tối ven đường, Lương Thiên Thành vội vàng bước đi nhìn thấy một bóng người cao lớn.
Khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi khói dầu trên người đối phương, điều này khiến hắn yên tâm hơn.
Đối phương hẳn là một người bình thường bươn trải trong khu chợ.
Đây là phán đoán của Lương Thiên Thành. Hắn không hề lo lắng mình sẽ bị loại người này nhận ra.
Dù sao cũng không có mấy người dân bình thường chú ý tới chủ tịch của một tập đoàn niêm yết, hai bên như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, có lẽ liếc nhìn một cái không phải chuyện gì to tát.
…
Bóng dáng Lương Thiên Thành biến mất trong bóng tối. Lão Vương vẫn luôn đứng dưới đèn đường chợt ngẩng đầu lên. Hắn nhìn bức ảnh trong tay, xác nhận lại một lần nữa kẻ lén lén lút lút vừa nãy chính là mục tiêu của mình. Hắn nhếch miệng nở nụ cười dữ tợn.
Giết người chỉ có hai điểm quan trọng.
Một là không được vội vàng.
Hai là ra tay phải nhanh gọn lẹ, giữ được bình tĩnh.
Nhìn từ góc độ này, phần lớn hung thủ của các vụ án mạng liên hoàn đều là người thành thật cũng có đạo lý.
Bởi vì chỉ có người thành thật một khi ra quyết định mới hành động nhanh gọn lẹ theo kế hoạch đã vạch ra trong đầu, không dễ bị cảm xúc quấy rối, kiên định xông về phía mục tiêu.