Lão Vương ung dung mở chiếc ba lô rằn ri kiểu cũ mà hắn đeo sau lưng, lấy ra không ít đồ trong đó, có vẻ hơi tạp nham.
Đầu tiên hắn đeo khẩu trang vào, dùng băng dính quấn một vòng sau gáy để đảm bảo nó không rơi ra, sau đó mới chậm rì rì quấn chặt tay áo và ống quần.
Sau khi xong xuôi, hắn lại lấy một đôi găng tay màu chuối tiêu trong ba lô ra, xỏ vào tay, dùng băng dính quấn chặt. Cuối cùng, hắn lấy hung khí của mình ra.
Một chiếc rìu sắt.
Bỏ qua vết bẩn màu đỏ thẫm trên bề mặt chiếc rìu, có thể thấy chiếc rìu này trơn nhẵn, ở giữa có một lưỡi sắt hơi nhô lên, có thể đập cũng có thể đâm, quả là một chiếc rìu tốt.
"Chắc là không khó xử lý."
Lão Vương nhớ lại dáng đi và thân hình của Lương Thiên Thành, không kìm được nhếch miệng dưới lớp khẩu trang.
Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, hạng người này chỉ cần một nhát rìu là chết ngay, cầm ba trăm nghìn này quá dễ!
Sau đó, lão Vương lững thững đi vào trong bãi đỗ xe tối tăm.
…
"Viễn ca, xem ra có người muốn diệt khẩu ông chủ Lương, chúng ta có cần xen vào không?"
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Lương Thiên Thành tự cho là bí mật không biết rằng ngay từ khi hắn rời khỏi nơi ẩn nấp, một chiếc xe của hệ thống an ninh tập đoàn Cẩm Tú đã bám theo hắn.
"Rốt cuộc đã có người gấp gáp rồi sao?"
Lục Viễn nhíu mày.
Thái độ của Tô Bình Nam hoặc nói là Cẩm Tú đối với Lương Thiên Thành rất vi diệu. Lúc trước ông chủ Nghiêm còn chưa hoàn toàn bị dí chết, Cẩm Tú có xu hướng để cho người này trở thành một trong những bằng chứng khiến ông chủ Nghiêm vĩnh viễn không thể trở mình.
Nhưng sau khi ông chủ Nghiêm hoàn toàn không có hi vọng trở mình, thái độ của Cẩm Tú bắt đầu thay đổi.
Bởi vì trong điều tra gần đây của Cẩm Tú, bọn hắn bất ngờ phát hiện thì ra Lương Thiên Thành cũng rất tham lam, cũng mạnh vì gạo bạo vì tiền..
Hắn không chỉ dính dáng đến vụ án của ông chủ Nghiêm, mà mấy năm nay người này còn có một số giao dịch bí mật với nhà họ Hoàng và nhà họ Cố... Thậm chí Cao lão đại ban tuyên truyền cũng có quan hệ gần gũi với Lương Thiên Thành.
Vì thế, Tô Bình Nam cho rằng người này không nên vào cuộc sớm.
Động cơ của tập đoàn Cẩm Tú chỉ là làm thế nào để tối đại hóa lợi ích.
Tô Bình Nam cho rằng nếu người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì sẽ trở thành cái gai ghim trong lòng các phe phái địa phương như là nhà họ Hoàng và nhà họ Cố, một một thanh đao treo trên cổ bọn hắn.
Chỉ cần người này còn sống một ngày, phe phái địa phương sẽ mãi luôn lo lắng không biết lúc nào thùng thuốc nổ này sẽ nổ tung.
Tất nhiên bọn hắn chỉ có một biện pháp duy nhất.
Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết người tạo ra vấn đề.
Do sự tồn tại của tai họa ngầm Lương Thiên Thành này, có lẽ thái độ của phe phái địa phương đối với Hậu Đại Khánh và Tô Trung Hòa sẽ càng quyết liệt hơn, thủ đoạn dữ dội hơn! Bởi vì bọn hắn biết rõ không có Tô Trung Hòa, không có Hậu Đại Khánh thì vụ án của ông chủ Nghiêm sẽ kết thúc suôn sẻ, tất nhiên tai hoạ ngầm này cũng không còn là tai hoạ ngầm.
Vì thế, Tô Bình Nam cho rằng hiện tại Lương Thiên Thành sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chắc chắn sẽ có lợi nhất cho Cẩm Tú. Chỉ cần Cẩm Tú khống chế chặt người này trong tay, có lẽ trong tương lai sẽ phát huy tác dụng bất ngờ ở phương diện khác.
"Bảo vệ Lương Thiên Thành, đưa hắn rời khỏi Thiên Đô."
Sau khi Lục Viễn đưa ra quyết định, hai hán tử trên một chiếc xe van cũ kỹ náu trong một góc bên ngoài bãi đỗ xe nhảy xuống, nhanh chóng chạy vào bãi đỗ xe mà lão Vương vừa mới đi vào.
…
Lương Thiên Thành được xem là một nhân vật lợi hại ở Thiên Nam. Khi người này nằm trong mười doanh nhân kiệt xuất, hắn từng nói một câu.
"Có mấy lời ta vẫn luôn ấp ủ trong lòng, hôm nay ở đây toàn là người nhà cả, ta bạo gan nói vài câu."
Lúc đó Lương Thiên Thành vô cùng hăng hái trong bữa tiệc chúc mừng tại nhà mình: "Rất nhiều người đều nói Tô Bình Nam nhường lại vinh dự này, ta mới có cơ hội giành được. Nhưng ta không nghĩ vậy. Lịch sử sẽ chứng minh tất cả."
"Nhìn ánh mắt sùng bái của người thân họ hàng, ta rất có trách nhiệm nói một câu: suy cho cùng nền kinh tế Thiên Nam vẫn phải dựa vào các doanh nghiệp nhà nước chúng ta ra sức mới được. Doanh nghiệp dân doanh không thể đi xa, nhất là người cầm lái doanh nghiệp không được học hành nhiều."
Thế sự vô thường, lúc đó Lương Thiên Thành cho rằng mình sẽ để lại một nét bút nổi bật trên trang sử Thiên Nam không ngờ rằng hôm nay vận mệnh của mình lại nằm trong tay tập đoàn Cẩm Tú mà mình từng cho là không có thành tựu...
…
Lương Thiên Thành đi đến chỗ hẹn trong bãi đậu xe tối tăm, sau khi bật đèn pin, cõi lòng hắn lập tức nặng nề.
Bởi vì trong điện thoại hắn và ông chủ Hoàng đã nói rõ đối phương sẽ điều động một chiếc xe cảnh sát chờ hắn ở đây.
Lúc đó hắn còn thấy khâm phục biện pháp này của ông chủ Hoàng.
Hiện giờ Thiên Nam sợ bóng sợ gió, muốn rời khỏi Thiên Đô mà thần không biết quỷ không hay thì dùng xe cảnh sát là một nước cờ hay.
Thậm chí Lương Thiên Thành không mảy may nghi ngờ ý trong câu nói này của ông chủ Hoàng. Dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù nhà họ Hoàng không bằng quá khứ nhưng dùng đến thế lực cảnh sát chắc hẳn không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vị trí đậu xe số 16 khu B trong giao hẹn trống rỗng, chỉ có xi măng và cát mà các công nhân để lại chất chồng trên mặt đất.
Tựa như đang cười nhạo ông chủ Lương ngây thơ.
"Chạy thôi!"
Nhà họ Hoàng sẽ không làm chuyện vô nghĩa!
Lương Thiên Thành biết rõ hạng người như Hoàng Mậu Nghiệp sẽ không rảnh hơi lừa mình, như vậy mục đích của đối phương đã vô cùng rõ ràng.
Hỗ trợ Hậu Đại Khánh dụ rắn ra khỏi hang?
Không thể nào!
Lương Thiên Thành hiểu tường tận nhà họ Hoàng, hắn biết rõ mình bị bắt chẳng có lợi gì cho đối phương.