Đêm khuya hẹn mình đến nơi vắng người, khả năng duy nhất là đối phương muốn giết người diệt khẩu! Lương Thiên Thành không rảnh mắng nhà họ Hoàng không giữ lời hứa hay cảm khái đối phương độc ác nham hiểm, hắn lập tức chạy tới một lối ra khác rất ít người biết.
Hắn không phải kẻ ngu.
Mặc dù ban đầu Lương Thiên Thành đoán nhà họ Hoàng sẽ không độc ác nham hiểm như vậy, nhưng để đề phòng ngộ nhỡ, hắn vẫn tỉ mỉ lựa chọn điểm hẹn là nơi mình rất quen thuộc.
Vì một số nguyên nhân tình cờ, ông chủ Lương từng xem bản đồ của bãi đậu xe này, vì vậy hắn biết một lối ra rất ít người biết, và rất quen thuộc với hoàn cảnh phức tạp ở đây.
Trên thế giới này bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, người có thể làm tốt chẳng có ai là kẻ đơn giản cả.
…
Thế nào là số phận chưa đến đường cùng?
Khoảnh khắc Lương Thiên Thành chạy ra ngoài, lão Vương ẩn mình trong bóng tối đã lặng lẽ áp sát hắn đột nhiên vung rìu chém vào huyệt thái dương của Lương Thiên Thành.
Tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng xé gió vang lên cùng lúc, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Ông chủ Lương cảm nhận được một cơn gió lạnh xẹt qua trán, hắn sợ hãi tột độ. Lão Vương thì ngơ ngác nhìn theo bóng dáng ông chủ Lương chạy thục mạng, hắn khựng giây lát mới hoàn hồn, lập tức đuổi theo.
Trước giờ lão Vương chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thất thủ!
Từ lúc hắn tiếp cận mục tiêu đến khi vung rìu, Lương Thiên Thành như một kẻ ngu. Thậm chí lúc đó lão Vương đã nhìn thấy tiền sắp tới tay!
Nhưng tiếng xương sọ vỡ không vang lên như trong dự đoán, trái lại tờ tiền sắp tới tay đột nhiên chạy như điên trong bóng tối.
Đột nhiên trong lòng lão Vương có dự cảm không lành, nhưng hắn vẫn đuổi theo không chút do dự.
…
Lúc cần đến sách mới hận mình biết quá ít.
Đến giờ phút này ông chủ Lương mới hối hận tại sao thường ngày mình lại ham ăn chơi hưởng lạc, thích xã giao như vậy.
Dẫn tới hắn mới hơn bốn mươi tuổi nhưng đã yếu như cụ già gần đất xa trời.
Lương Thiên Thành mới chạy được hơn hai mươi mét, sau khi lượng adrenalin tiết ra sụt giảm, hắn mới phát hiện cổ họng mình như bốc lửa, phổi cũng đau nhức, hai chân bủn rủn mất sức.
Bịch!
Cơ bắp mất sức và tầm nhìn mờ đi khiến Lương Thiên Thành lảo đảo ngã xuống đất, đèn pin siêu sáng trong tay hắn cũng văng sang bên cạnh.
"Đừng giết ta, ta cho ngươi tiền."
Lương Thiên Thành gào khóc xin tha, cố gắng đứng lên chạy trốn một lần nữa, nhưng hai tay không thể dùng lực vì quá sợ hãi.
Hắn cứ ngã xuống rồi lại bò dậy, bò dậy rồi lại ngã xuống lặp đi lặp lại như một con chó đói bụng không còn sức lực.
Lão Vương vẫn giữ im lặng.
Hắn không có hứng thú nói chuyện với một mục tiêu chẳng khác gì con chó con lợn. Hắn chỉ điều chỉnh lại hơi thở, sau đó cầm chặt chiếc rìu bằng một tay, tay kia túm tóc ông chủ Lương.
"Đừng nhúc nhích, như vậy thì chỉ cần một nhát rìu là ngươi sẽ chết ngay, không cảm thấy đau đớn."
Lão Vương nhẹ nhàng nói với Lương Thiên Thành đang ra sức giãy giụa: "Ngươi động đậy không chỉ vô cùng đau đớn, mà máu còn bắn vào người ta, ta lại phải giặt quần áo của mình, phiền lắm."
Lương Thiên Thành sợ bay màu. Hắn nghe ra thái độ thờ ơ coi thường sinh mạng của đối phương. Trong lúc tuyệt vọng, hắn bộc phát sức mạnh lớn nhất trong mấy chục năm qua.
Lão Vương lại giáng chiếc rìu dính máu xuống.
Rắc!
Rốt cuộc tiếng xương vỡ cũng vang lên, nhưng lần này không phải tiếng xương sọ vỡ vụn hắn nghe nhiều thành quen, mà là âm thanh xương bả vai của Lương Thiên Thành bị chém trúng.
"Phiền ghê!"
Lão Vương lẩm bẩm.
Hắn luôn tự tin với sức mạnh của mình, nhưng không ngờ nỗi sợ cái chết lại khiến ông chủ Lương bộc phát sức mạnh khiến hắn suýt chút nữa không thể giữ chặt đối phương.
"Đừng giết ta, nhà họ Hoàng cho ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả gấp mười lần! Không, gấp trăm lần!"
Cơn đau nơi bả vai khiến Lương Thiên Thành sụp đổ. Hắn không chỉ tiểu tiện mất kiểm soát mà giọng nói còn cực kỳ chói tai.
Chẳng qua tiếng hét của hắn đột nhiên bị hai bóng người xuất hiện trong bóng tối cắt ngang. Ông chủ Lương tuyệt vọng nhìn hai bóng người như báo săn xông lên trong bóng tối, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sự việc xoay chuyển một trăm tám mươi độ khiến ông chủ Lương không thể tin nổi vận may của mình.
Khi hai bóng đen lao tới, lão Vương cũng nhận thấy bất thường. Hắn lập tức thả tay trái đang túm lấy ông chủ Lương ra, tay phải hung hăng chém mạnh vào một bóng người đang nhào tới trước mặt.
Lúc này tuyệt đối không thể tránh, tuy lão Vương là một sát thủ bí mật giết người, nhưng hắn không hề lạ lẫm khi đánh nhau.
Trong tù hắn dựa vào đánh đấm mới nhận được sự tôn trọng của tất cả những kẻ lõi đời.
Bao gồm cả lão Mặc.
Nhưng lão Vương không ngờ hai người này không đánh nhau theo kiểu đường phố. Khoảnh khắc hắn vung rìu, một người đang xông lên cấp tốc cúi xuống, hai tay ghì chặt eo hắn.
Nếu lão Vương và Lương Thiên Thành có mắt nhìn thì bọn hắn sẽ nhìn ra một chiêu này đã phân thắng bại!
Bởi vì bóng đen xông tới này dùng một kỹ năng rất nhiều năm sau mới phổ biến, một kỹ năng hàng phục kết hợp giữa nhu thuật Brazil và đấu vật Mông Cổ.
Bóng đen nhào lên đầu tiên gập khuỷu tay để tụ lực, lưng nhổm lên, đồng thời phát ra tiếng hét đinh tai.
Vật ngã!
Bộp!
Cơ thể cao lớn của lão Vương đập mạnh xuống đất như một cái bao tải! Khi hắn dựa vào thể chất mạnh mẽ cố gắng đứng dậy, bóng đen thứ hai cũng nhào tới.
Chém!
Giết người là giết người, đánh nhau là đánh nhau.
Hai hành vi bạo lực này vĩnh viễn không thể đánh đồng...