Từ xưa tới này, đa số người trên thế giới đều có một sự nhầm lẫn.
Đó là đấu vật không phải kỹ năng giết người, lực sát thương không thể đánh đồng với tán thủ và quyền anh.
Thật ra quan điểm này cực kỳ sai lầm.
Lực sát thương của đấu vật cực kỳ kinh người!
Sở dĩ người bình thường ngộ nhận đấu vật không mạnh lắm là bởi vì bình thường bọn hắn chỉ tiếp xúc với đấu vật trong thi đấu.
Dù sao so với đấu quyền anh hay đấm bốc, thi đấu đấu vật cũng rất khó coi. Mấy người ngã tới ngã lui, còn lâu mới đặc sắc và máu tanh như các bộ môn khác.
Nhưng mọi người đều ít chú ý đến một điểm, đó là sàn thi đấu đấu vật mềm mại và đàn hồi cỡ nào.
Nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều lúc thi đấu, một tuyển thủ hết sức bình thường trong mắt mọi người lại khiến một vận động viên thể thao chuyên nghiệp cao to vạm vỡ ngất xỉu.
Nếu đổi mặt sàn thành xi măng thì sao? Nếu mặt sàn gồ ghề có vật sắc nhọn thì sao?
Thật sự chết người đấy!
Lão Vương trời sinh xương cứng, nhưng mặt sàn của bãi đỗ xe đang xây dở này là nền xi măng, thậm trí trên sàn còn vương không ít cát đá.
Sau khi bị quật ngã, lão Vương chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cơn đau do phần lưng đập xuống đất càng làm cho lồng ngực hắn quay cuồng muốn nôn, trong miệng đột nhiên phun máu tươi.
Nhưng dù vậy sự dũng mãnh vẫn thôi thúc lão Vương phản ứng lại ngay lập tức, cố gắng giãy giụa đứng dậy đánh trả.
Từ sự tỉnh táo và thể chất có thể nói lão Vương là một sát thủ giỏi. Nhưng hoàn cảnh xã hội trong thời kỳ phục quốc đã định trước hắn không thể sở hữu vũ khí và năng lực phản kích giống quân nhân.
Cho nên hắn mất mạng. Khoảnh khắc hắn cố gắng đứng dậy, một người khác trong bóng tối đột nhiên nhào tới, đồng thời lưỡi dao sắc bén trong tay đâm một phát!
Con dao sắc bén đâm thẳng vào cổ của lão Vương, vậy mà người trong bóng tối còn xoay chuôi dao một vòng khiến lưỡi đao sắc xoáy nát cổ lão Vương.
Không mảy may do dự và nương tay, nếu một cảnh sát thạo nghề nhìn thấy mức độ dứt khoát này, e là hắn sẽ hít sâu một hơi! Phải biết rằng đây là giết người đấy! Sự coi thường sinh mạng và tàn nhẫn này thật sự đã vượt quá trình độ của kẻ sát nhân bình thường.
Đây là độ dũng mãnh của các tinh anh trong Bảo an Cẩm Tú hiện tại!
Xét về quy mô, hiện tại Bảo an Cẩm Tú không tính là lớn. Nhưng theo từng bước đào thải, tố chất cực kỳ kinh người. Nhất là nhân viên an ninh được Lục Viễn tin tưởng giao cho những việc xấu xa cực nhọc như thế này lại càng hung ác tàn nhẫn.
Dù sao những người xuất thân từ Hải Đông Thanh và đại đội Lâm Hải này cũng có nền móng căn bản rất tốt, lại được huấn luyện chuyên nghiệp, vì vậy đối phó với loại người như lão Vương thực sự quá đơn giản.
…
Lão Vương đã giết rất nhiều người, hắn cũng từng thử tưởng tượng ngày nào đó mình chết đi sẽ có dáng vẻ gì.
Nhưng không có đáp án.
Bây giờ thì có rồi.
Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, lão Vương không tức giận cũng không buồn bã, chỉ là trong đầu hiện ra con bò già ở quê hắn từng nuôi hồi bé.
Con bò kia rất hiền lành, chững chạc, đáng tin.
Có điều ba của lão Vương rất xấu tính, lại bị xã hội chèn chép thê thảm, vì vậy hắn đã trút giận lên súc vật.
Hắn uống rượu cả ngày, sau đó dùng roi da có gai quất lên người con bò già. Sau nhiều năm chịu hành hạ, con bò già đột nhiên nổi điên, không chịu làm việc nữa. Thậm chí mỗi lần nhìn thấy ba của lão Vương, nó sẽ phản kháng.
Tất nhiên kết cục của phản kháng là bị giết.
Nhưng khi con bò già bị dao nhọn sáng bóng đâm vào cổ, ánh mắt nó bỗng trở nên thanh thản, sau đó nó ngã rầm xuống đất.
Lão Vương vẫn luôn cho rằng mình nhìn nhầm. Một con bò mà thôi, sao mà có ánh mắt đó được? Vả lại bị giết mạng chẳng còn thì sao có thể thanh thản được chứ?
Bây giờ hắn đã hiểu. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của kẻ giết mình, trong mắt lão Vương không có oán hận, trái lại chỉ toàn là sự thanh thản.
Thì ra lúc tử vong, con người chẳng khác gì súc vật.
Đây là ý nghĩ cuối cùng mà lão Vương để lại trên thế gian.
…
Lão Vương đã ra đi thanh thản, nhưng Lương Thiên Thành chứng kiến toàn bộ quá trình lại sợ bay màu!
Đèn pin siêu sáng rơi xuống vị trí vừa đẹp, chiếu sáng nơi mấy người đánh nhau. Động tác đánh nhau của hai bên vô cùng nhanh gọn lẹ.
Đối với quá trình khiến bản thân hoài nghi cuộc đời, trong đầu Lương Thiên Thành chỉ có một câu này.
Bất kể là độ linh hoạt hay là mức độ phối hợp ăn ý thậm chí khiến Lương Thiên Thành cho rằng mình đang xem phim, còn là loại phim đấu súng Hồng Kông.
"Ông chủ Lương phải không?"
Một bóng đen đi tới trước mặt Lương Thiên Thành đang nơm nớp lo sợ. Đối phương nhíu mày nhìn hắn, sau đó vỗ bả vai lõm xuống của hắn: "Gãy xương quai xanh rồi. Đừng cử động, nếu không dằm xương sẽ đâm vào động mạch chủ, thần tiên cũng chẳng cứu được ngươi."
"Không phải các ngươi đến giết ta sao?"
Biểu hiện lúc này của sếp Lương giống như một kẻ ngu ngốc mới trải đời. Thậm chí lúc này hắn tự hỏi có phải việc mình tham nhũng đã kinh động tới ban ngành bí mật nào đó hay không.
Dù sao sức chiến đấu của hai người này cũng khiến Lương Thiên Thành sốc tận óc.
"Ngươi sống có ích hơn là chết, cho nên ngươi sẽ không chết."
Bóng đen nói ra câu ra, ông chủ Lương lập tức thả lỏng tâm trạng, sau đó ngất xỉu vì đau.
Lương Thiên Thành đã ngất xỉu không biết rằng mấy phút sau mình được nâng lên một chiếc xe cứu thương lẳng lặng chạy vào bãi đỗ xe. Sau đó, chiếc xe cứu thương này ngang nhiên chạy ra khỏi Thiên Đô. Trên đường chỉ dừng ở giao lộ có ông chủ Kỳ đích thân dẫn đội kiểm tra vài phút, sau đó nghênh ngang rời đi.
Trong vài phút xe dừng, cả ông chủ Kỳ chặn xe lẫn mấy cảnh sát khác dẫn đội đều không có ai liếc mắt nhìn người đeo mặt nạ thở oxy nằm ở khoang sau xe cứu thương.
Là sơ suất hay là chủ quan?
Không ai biết.