Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến khi đồng hồ treo trên tường phòng ngủ chỉ năm giờ sáng, Trần Thư Đình thở dài một hơi.
Nữ nhân thức trắng đêm, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ quyến rũ của nàng trong bộ đồ ngủ màu trắng.
Đôi môi đỏ mọng như lửa, quyến rũ lẳng lơ.
Vẻ đẹp này thuộc về lão Vương ba năm, có lẽ đối với nam nhân vĩnh viễn không thể trở về kia, điều này đáng giá để hắn đánh cược tất cả!
Trần Thư Đình đứng dậy, tùy tiện thay quần áo, sau đó lục tìm tất cả tiền mặt trong nhà và chứng minh thư của mình rồi xách va ly, đóng cửa rời đi.
Lúc này trời đã mờ sáng, ánh nắng ban mai nhuộm chân trời màu bạc thành màu vàng.
Cuối cùng nữ nhân nhìn căn nhà mình đã sống trong hai năm mười một tháng, sau đó dứt khoát rời đi.
Không quay đầu lại, không mảy may lưu luyến...
…
Cho đến nay, Trần Thư Đình luôn là tâm điểm chú ý của mọi người vì sự quyến rũ đa dạng của nàng.
Nhưng ít người để ý tới những ưu điểm khác của nữ nhân.
Đầu óc tỉnh táo, khả năng hoạch định chiến lược. Điều quan trọng nhất là ánh mắt của nàng rất độc đáo và chính xác.
Trước tiên nói về sự điềm tĩnh và kiên nhẫn của nữ nhân này.
Thật ra, cuộc sống của Trần Thư Đình không được tốt.
Khi nàng mới mười tám tuổi, nàng đã gặp một biến cố bi thảm khiến cuộc đời của nàng bị hủy hoại hoàn toàn.
Nàng bị một tên xã hội đen cưỡng hiếp khi còn là học sinh cuối cấp 3. Địa điểm là trong ký túc xá của trường. Tên tội phạm làm ra chuyện khủng khiếp như vậy họ Trương, là một tên cực kỳ phách lối.
Tất nhiên, tay chơi khét tiếng trong trường này có vốn liếng để phách lối.
Bởi vì sự giàu có của ba hắn lẫn quyền lực của mẹ hắn trong chính quyền huyện đã giúp cho hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn ở cái huyện nhỏ với dân số dưới ba trăm nghìn người này.
Trần Thư Đình có cuộc sống khó khăn khi còn nhỏ quyết định chịu đựng. Nàng không báo cảnh sát, cũng không nói cho bất cứ ai biết.
Trong kế hoạch ban đầu của nàng, nàng dự định sẽ trốn khỏi nơi ác mộng này với điểm thi tuyển sinh đại học đủ cao, sau đó quên đi mọi thứ và bắt đầu lại.
Nhưng số phận dường như đã trêu đùa nàng.
Trong khi Trần Thư Đình cố gắng học tập, cái tên gia hỏa Trương Quang Huy đã làm một điều mà người bình thường không thể tin được.
Hắn chủ động khoe khoang tội lỗi của mình.
Hắn chỉ quan tâm đến việc tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của đàn em mà không biết việc khoe khoang này sẽ mang đến tai họa gì cho Trần Thư Đình trong thời điểm đó.
Khi một nữ hài không có năng lực chống cự rủi ro, gặp phải chuyện đáng xấu hổ như vậy, thứ nàng nhận được chắc chắn không phải là sự giúp đỡ chính đáng mà là ác ý tràn ngập!
Dư luận ác ý và môi trường xã hội đủ khiến một người bình thường choáng váng.
Biểu hiện của Trần Thư Đình rất kiên cường, thậm chí khi nàng bắn tiếng sẽ kiện nhà họ Trương thì Trần phụ xuất hiện.
Người ba hèn nhát không hề có ý nghĩ thương xót con gái mình, ngược lại còn cho Trần Thư Đình một cái tát vào mặt cùng với một câu nói khiến nàng đi theo một con đường khác.
“Vì sao hắn không cưỡng hiếp người khác mà cưỡng hiếp ngươi? Còn không phải vì cách ăn mặc của ngươi sao?”
Gương mặt khắc khổ của Trần phụ đỏ lên: “Ta nuôi ngươi đúng là lỗ nặng. Ta bảo ngươi lấy chồng thì ngươi không nghe, nhất định đòi đi học. Học rồi thì sao, còn không phải trở thành một đứa bé hư sao?”
“Mau về nhà lấy chồng đi. Quà dạm hỏi của đứa con thứ hai nhà họ Lưu vẫn nhiều như cũ, không chê cơ thể của ngươi ô uế đâu.”
Trần Thư Đình vẫn im lặng từ giờ phút này đã thề rằng tương lai của gia đình đó về sau như thế nào cũng không liên quan đến nàng. Nàng thậm chí chẳng muốn nói, chỉ xoay người rời đi.
Trần phụ đuổi theo, trên tay cầm một bản thỏa thuận cỡ A4 kêu phần phật trong gió.
“Không cần suy nghĩ nữa, chỉ cần ký vào đây là được.”
Trần Thư Đình khó hiểu nhận lấy. Đây là văn bản chứng minh việc giữa nàng và Trương Quang Huy là hai bên đồng thuận.
“Ngươi đã nhận bao nhiêu tiền?”
Nàng không tức giận, thậm chí giọng điệu cũng không thay đổi.
Trần Thư Đình mười tám tuổi bình tĩnh dọa người.
“Tiền bạc gì chứ. Nhà họ Trương đã đồng ý để ca ca của ngươi vào làm ở chính quyền, về sau làm công ăn lương cả đời…”
Trần phụ chẳng chút kiêng kỵ: “Ngươi mau ký tên đi, ta sẽ để ngươi tiếp tục đi học, còn đồng ý trả học phí đại học cho ngươi.”
“Được, nhưng ta muốn một ngàn tệ.”
Vẻ mặt của Trần Thư Đình thể hiện sự bướng bỉnh mà Trần phụ vốn quen thuộc: “Số tiền này là chi phí sinh hoạt mấy tháng cuối cùng của ta và phí đăng ký thi đại học. Nếu không, ngươi đánh chết ta cũng không ký.” Trần phụ suy nghĩ thật lâu rồi đồng ý.
Suy cho cùng, so với mười ngàn nhân dân tệ tiền trà nước và công việc của đứa con trai, một ngàn tệ này cũng không nhiều.
…
Trần Thư Đình đã đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác với những người bình thường. Nàng dùng một ngàn tệ để ký vào tờ giấy chứng minh việc nàng bị làm nhục chỉ là sự đồng thuận giữa hai bên. Cũng bắt đầu từ lúc đó, Trần Thư Đình đã hiểu ra một đạo lý. Pháp luật chó má, tình thân chó má tất cả đều không nhờ được.
Người duy nhất có thể dựa vào trên thế giới này chỉ có nàng.
Không phải Trần Thư Đình không biết Trần phụ nhận được bao nhiêu lợi ích, cũng không phải nàng nhận sai.
Mà là nàng biết, nàng chỉ có thể biểu hiện mình vô hại thì nàng mới an toàn.
Đủ bình tĩnh, đủ chịu đựng.
Đây là ưu điểm thứ nhất của nữ hài.
Ưu điểm thứ hai của Trần Thư Đình là ánh mắt nhìn người. Nữ hài này dường như có năng lực bẩm sinh có thể hiểu được lòng người.
Điều này được thể hiện rõ nét nhất trong mối quan hệ giữa nàng và lão Vương.