Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Trần Thư Đình bắt đầu trả thù tên tội phạm đã cưỡng gian mình.
Nàng biết rõ địa vị xã hội cũng như quyền lực của mình không thể gây nguy hiểm cho tên cặn bã đó, vũ khí duy nhất của nàng là khuôn mặt xinh đẹp và thân hình trẻ trung.
Thế là, nàng bắt đầu tìm kiếm một người trợ giúp.
Và người giúp nàng là lão Vương, một người làm công ăn lương ít nói.
Không ai biết Trần Thư Đình làm thế nào chọn được người có vẻ im lặng nhưng tàn nhẫn này.
Nhưng Trần Thư Đình lại chọn trúng lão Vương, hơn nữa còn khiến cho lão Vương cam tâm tình nguyện vì nàng mà gánh mọi thứ.
Cái giá phải trả là lời hứa sau khi lão Vương ra tù, bất kể nàng ở đâu, có thân phận gì, nàng sẽ ở cùng hắn ba năm.
Nữ nhân đã thành công.
Lão Vương chờ đợi một tháng, cuối cùng chờ được Trương Quang Huy một mình về nhà vào buổi tối, sau đó dùng dao biến người này thành thái giám nửa đời sau. Giữa tiếng la hét của gã ăn chơi, lão Vương đã trình bằng chứng cho thấy người trẻ tuổi này đã phạm vô số tội ác.
Có lẽ mạng của lão Vương chưa tận. Khi lão Vương gây ra chuyện, bởi vì tranh đấu trong chốn quan trường, nhà họ Trương sụp đổ. Thời hạn thi hành án của lão Vương từ hai mươi năm giảm xuống còn tám năm.
Trần Thư Đình cũng đã giữ lời hứa trong suốt tám năm qua. Hàng năm, nàng đều dành thời gian đến thăm lão Vương. Sau khi lão Vương ra tù, nàng bỏ công việc nhân viên văn phòng trong một công ty ngoại thương ở Quảng thành đến ở với lão Vương.
Cho đến bây giờ.
Mặc dù thế giới đầy rẫy những mưu mô, nhưng cũng có tình người.
…
Mọi kế hoạch thường bắt đầu vào buổi sáng.
Khi mặt trời từ từ nhảy ra khỏi đám mây và tỏa ánh sáng vàng xuống toàn trái đất, Trần Thư Đình đã đến một bãi rác đủ xa và đầy mùi hôi thối.
Dựa theo lời dặn dò của lão Vương, nữ nhân không hề né tránh nước thải và rác thải xung quanh, lấy ra một chiếc túi nhựa màu đen từ dưới thùng rác thứ tư dưới bức tường phía Nam, trọng lượng và độ dày của chiếc túi khiến Trần Thư Đình ngạc nhiên.
Một trăm nghìn hoặc hơn.
Đây là phán đoán Trần Thư Đình khi chưa mở túi.
Nữ nhân thông minh đoán không sai. Sau khi đổi sang vài chiếc taxi, cảm thấy mình an toàn, nàng mới mở túi. Số tiền bên trong đã xác nhận suy đoán ban đầu của nàng.
Một giọt nước mắt từ từ lăn xuống gò má trắng trẻo của nữ nhân.
Từ số tiền này có thể xác định, nam nhân trong ba năm không hề khiến Trần Thư Đình nhiễm chút bụi trần đã chết.
Số tiền này là tài sản cuối cùng lão Vương để lại cho nàng, cũng xem như một sự tỏ tình im lặng.
Trần Thư Đình tuyệt đối là người thông minh. Mặc dù nàng chưa từng hỏi thăm bí mật nào liên quan đến lão Vương trong ba năm qua, nhưng nàng đã từ một số manh mối đoán được nam nhân này đang làm gì để nuôi sống mình.
Có lẽ hắn đã giúp một vài đại nhân vật làm những công việc bẩn thỉu, cũng có thể là giết người.
Trong lòng mỗi người đều có một cái cân. Trần Thư Đình cũng không ngoại lệ.
Có lẽ trong mắt người khác, lão Vương đã giúp Trần Thư Đình báo thù, sau đó ngồi tù mất tám năm, nữ nhân nên lấy thân để báo đáp. Nhưng Trần Thư Đình cho rằng nàng không nợ nam nhân đó một thứ gì.
Cái giá lão Vương giúp nàng là tám năm tự do, nhưng trong tám năm này Trần Thư Đình đã giúp cho gia đình của lão Vương ở nông thôn có một căn nhà, còn cho em của hắn rất nhiều tiền để kết hôn sinh con.
Thậm chí sau hắn khi ra tù, nàng còn từ bỏ công việc mà nàng vất vả lắm mới có được để theo hắn trong ba năm.
Nữ nhân cho rằng vụ giao dịch này rất công bằng.
Tám năm của lão Vương đáng tiền sao?
Trần Thư Đình nghĩ thời gian của lão Vương thật ra không đáng tiền.
Trần Thư Đình đã quá quen thuộc với tính cách của lão Vương. Có thể nói, nếu không có sự xuất hiện của nàng, nam nhân này sẽ làm công việc khó khăn mệt mỏi ở nhà máy trong tám năm, tích lũy đủ tiền thì về quê cưới một bà vợ hung dữ, sống một cuộc đời với người vợ không yêu và đứa con phản nghịch.
Đáng tiền nhất là tình nghĩa của lão Vương. Đây là nguyên nhân quan trọng Trần Thư Đình đồng ý dùng ba năm trẻ trung xinh đẹp nhất của mình để báo đáp.
Có lẽ có người khịt mũi coi thường suy nghĩ của Trần Thư Đình, cho rằng nếu không có sự xuất hiện của nàng, lão Vương sẽ yên ổn sống đến năm bảy mươi tuổi, vượt qua cuộc đời đủ dài nhưng bình thường.
Không thể nói suy nghĩ này là sai, nhưng những gì trải qua thời thiếu nữ khiến nội tâm của Trần Thư Đình có chút lệch lạc, đồng thời có cái nhìn hoàn toàn khác về cuộc sống so với hầu hết mọi người.
Trần Thư Đình cho rằng, sống cuộc sống như vậy chẳng khác gì cái chết. Đây cũng là lý do vì sao nàng không nghĩ mình nợ lão Vương. Trong ba năm này, nàng đã cho nam nhân đó tất cả sự dịu dàng và lãng mạn ngoại trừ nấu cơm.
Hiển nhiên, lão Vương rất tán đồng quan điểm của nàng. Cho nên, hắn liều mạng kiếm tiền giúp Trần Thư Đình sống những ngày thoải mái.
…
“Nếu có một ngày rạng sáng năm giờ ta không về, nói rõ ta đã không về được nữa.”
Có một lần uống say, lão Vương đột nhiên nói với Trần Thư Đình đang giúp hắn chà lưng: “Đến lúc đó, ngươi đến trạm xử lý rác phía Nam thành phố, tìm một cái bao dưới thùng rác số bốn. Đó là món quà sau cùng ta để lại cho ngươi.”
Lúc đó, Trần Thư Đình không có quá nhiều cảm giác. Nàng chỉ dịu dàng giúp lão Vương lau người: “Ta không muốn loại tiền bán mạng đó đâu. Đến lúc đó ta sẽ gửi về cho người nhà của ngươi.”
Có lẽ lão Vương cảm thấy nói ra chuyện này là điềm xấu. Cho nên hai người không tiếp tục đề tài này nữa.
Con người chỉ khi nào mất đi mới biết người đó quý đến dường nào.
Trần Thư Đình chưa từng thích nam nhân trung thực nhưng thô kệch, không có văn hóa như lão Vương. Tuy nhiên, khi nàng cầm số tiền này trong tay, nàng cảm thấy đau lòng.